Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tôi đã nói rất rõ ràng, bỏ tù Thánh Vương ngài như vậy khiến tôi rất băn khoăn, cho nên tôi quyết định để Thánh Vương giải thoát.” Vẻ mặt Triệu Như Mộng thành thật đáp.

Con ngươi Hách Liên Vô Tình co rụt lại: “Cô đã nói sẽ giữ lại một mạng cho tôi.”

Triệu Như Mộng nhìn ông ta giống như kẻ ngốc, chế giễu nói: “Lúc trước nếu tôi không đồng ý, mấy ngày nay Thánh Vương ngài sẽ ngoan ngoãn phối hợp với tôi?”

“Ha ha ha…”

Hách Liên Vô Tình mặt xám như tro nói: “Con bé nhà cô lòng dạ sâu thật, chẳng trách bản tọa sẽ rơi vào tay cô.”

“Thánh Vương, nói thật với ông nhé, vốn dĩ tôi tưởng chỉ cần hấp thụ tám phần công lực của ông sẽ có thể vô địch thiên hạ, nhưng tôi sai rồi.”

Triệu Như Mộng nhíu mày: “Cho dù tôi hấp thu hết công lực của ngài thì e rằng cũng sẽ không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ.”

Cái gì?

Nghe lời này, Hách Liên Vô Tình sợ hãi: “Không thể nào, thực lực thằng nhóc kia bản tỏa biết rõ, hắn cũng chỉ mạnh hơn bản tọa một bậc thôi, thực lực của cô vốn đã tới cảnh giới Võ Thánh, hấp thu tám phần công lực của bản tọa, tuyệt đối có thể đánh bại thằng nhóc kia.”

“Thánh Vương à Thánh Vương, không ngờ ông sống hơn trăm năm còn ngây thơ như thế.”

Triệu Như Mộng cười mỉa mai: “Nếu như ông chỉ yếu hơn Lý Trạch Vũ một bậc, cho dù ông không địch lại đối phương, muốn chạy trốn hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà ông nghĩ kỹ coi, lúc ấy nếu như ông không chọn nhảy xuống vách núi thì tỉ lệ chạy trốn khỏi tay lớn bao nhiêu?”

Nghe vậy, Hách Liên Vô Tình lơ đãng.

Vấn đề này nói ra chân tướng.

Nhớ hôm đó, nếu như không nhảy núi thì với tốc độ của Lý Trạch Vũ, hắn rất nhanh có hể đuổi kịp ông ta, như vậy kết cục của ông ta sẽ không thể có khả năng sống sót.

Cho nên chênh lệch giữa ông ta và ltc có lẽ không chỉ một bậc, có lẽ chênh hẳn… một cảnh giới.

Vừa nghĩ tới đây, Hách Liên Vô Tình mạnh mẽ lắc đầu: “Chuyện này không thể nào, bản tọa sống hơn trăm năm, chưa từng nghe nói có người đạt tới cảnh giới đó, chuyện này không thể nào…”

“Thánh Vương, đừng lộn xộn.” Đương nhiên Triệu Như Mộng không có kiên nhẫn, cô ta chuẩn bị ra tay hấp thu tất cả công lực trên người Hách Liên Vô Tình.

Ngay lúc tới ải quan trọng, ngoài hang đá bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khiến hai người thấy quen thuộc.

“Bà xã, em ở bên trong à…”

AD XIN LỖI MỌI NGƯỜI, HÔM NAY AD CÓ VIỆC ĐỘT XUẤT, MONG MỌI NGƯỜI THÔNG CẢM

"Bà xã, em ở bên trong à?"

Giọng nói truyền đến từ bên ngoài đúng là giọng nói mà Triệu Như Mộng quen thuộc, đồng thời cũng là giọng nói mà Hách Liên Vô Tình không bao giờ quên được.

Lý Trạch Vũ!

Sao hắn lại đến đây?

Triệu Như Mộng không thể hiểu được.

"Bịch bịch!"

Trong hang đá yên tĩnh, tiếng bước chân truyền đến rất rõ ràng.

Mỗi giây trôi qua, Triệu Như Mộng càng thở nhanh hơn.

Biểu cảm trên mặt Hách Liên Vô Tình chuyển từ tuyệt vọng sang vui buồn lẫn lộn, ánh mắt nhìn về phía Triệu Như Mộng ẩn chứa sự vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.

Cuối cùng, Lý Trạch Vũ mà hai người quen thuộc cũng xuất hiện trong hang đá.

"Phu quân!"


Triệu Như Mộng há miệng nhưng lại không biết nên nói gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK