Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Các người nhìn tôi làm gì? Người tôi mang tới đều là đệ tử tinh anh của phái Hoa Sơn!"

Lệnh Hồ Bác kiên quyết không chịu thừa nhận.

Tất cả mọi người không khỏi cau mày.

La Thiệu Vân khinh thường nói: "Đại trượng phu dám làm dám nhận, chắc Lệnh Hồ Bác không phải đàn ông nhỉ?"

"La Thiệu Vân, anh đang nói cái gì!"

Sắc mặt Lệnh Hồ Bác trầm xuống.

La Thiệu Vân giễu cợt: "Anh dám để những thứ vớ vẩn mà anh mang đến thể hiện cho mọi người xem xem bọn họ có phải là đệ tử tinh nhuệ của phái Hoa Sơn các anh không!"

"Muốn thử thì thử đi."

Lệnh Hồ Bác không cần chút thể diện cuối cùng này.

Trong lòng ông ta tự nhủ, cho dù hôm nay ông ta có xấu hổ thế nào, ông ta cũng phải chịu đựng, cũng sẽ không bao giờ mang đệ tử xuất sắc của mình tới đây.

Chỉ cần cuộc chiến giữa thiện và ác kết thúc, phái Hoa Sơn của ông ta chắc chắn sẽ là môn phái mạnh nhất, lúc đó ai dám nói nửa chứ "không" với ông ta chứ?

Chịu đựng, chắc chắn phải chịu đựng!

"Đủ rồi!"

Lý Trạch Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng xua tay nói: "Bổn minh chủ đã quyết định để cho phái Hoa Sơn rút khỏi trận chiến tiêu diệt Vu giáo."

Cái gì!

Tất cả mọi người đều bối rối, cũng không biết trong bầu của Lý Trạch Vũ muốn làm gì.

Lệnh Hồ Bác hoàn toàn không ngờ lại có chuyện tốt như vậy!

Tốt hơn hết là đừng tham chiến, dù sao cũng có thể tiết kiệm thêm sức lực!

"Lý minh chủ, anh có chắc là sẽ không để cho phái Hoa Sơn của tôi tham gia trận chiến không?"

Lệnh Hồ Bác xác nhận lại lần nữa.

Lý Trạch Vũ gật đầu nói: "Đúng vậy, bổn minh chủ chướng mắt mấy thứ vớ vẩn của phái Hoa Sơn các người, xin hãy lập tức đưa người rời khỏi đây!"

"Tốt, tốt, tốt!"

Trong lòng Lệnh Hồ Bác thầm vui mừng nhưng trên mặt lại giả vờ phẫn nộ: "Nếu Lý Lý minh chủ đã chướng mắt phái Hoa Sơn chúng tôi, vậy tôi sẽ không xấu hổ mà ở lại nữa!"

Nói xong, ông ta trực tiếp bỏ đi.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không hiểu quyết định này của Lý Quân Dạ là có ý gì.

"Lý minh chủ!"

Tống Thành Công đứng dậy, ôm quyền nói: "Lệnh Hồ Bác là loại người tham sống sợ chết, chúng tôi xấu hổ không muốn làm bạn với ông ta nhưng... Sau trận chiến này, phái Hoa Sơn vẫn giữ được thực lực của mình thì rất có thể sẽ trở thành Thái Sơn Bắc Đẩu mới của võ lâm, chúng tôi không muốn may áo cưới cho người khác* đâu!"

*phép ẩn dụ cho việc làm việc chăm chỉ nhưng người khác lại hưởng thành quả.

"Anh Tống, yên tâm đi!"

Lý Trạch Vũ lộ ra vẻ giễu cợt mang ý vị sâu xa.

"Không lâu nữa thôi, Lệnh Hồ Bác sẽ quay lại và cầu xin chúng ta như một con chó..."

Khâm Châu.

Trở lại nơi này sau một thời gian dài, tâm trạng của Hướng Dương Thiên có hơi phức tạp.

Chính tại đây, ông ta đã biến Vu giáo trở thành thế lực số một ai nghe thấy tên cũng đều biến sắc, và chính tại đây, ông ta đã bị bao vây bởi hơn mười cường giả, suýt nữa mất mạng ở nơi này.

"Bổn tọa đã ngã một lần ở đây thì cũng sẽ đứng lên ở chính chỗ này!"

Giọng nói của Hướng Dương Thiên không lớn nhưng lại vô cùng kiên định và tự tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK