Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi mặt trời sắp xuống núi, điện thoại của Lang Vương gọi đến.

"Không ngờ, vậy mà cậu lại phái quân U Minh đi đối phó với đám ma cà bông này!"

"Ở bên ông thế nào? Chắc hẳn nước Pháp tạo áp lực cho ông đúng không!"

Lý Trạch Vũ không cho là đúng hỏi.

Lang Vương cười nhạt nói: "Đúng vậy, chính phủ nước Pháp bảo tôi cách xa nhân vật nguy hiểm là cậu, để tránh rước họa vào thân!"

Lý Trạch Vũ trêu ghẹo nói: "Người ta cũng là vì tốt cho ông!”

"Hừ!"

Lang Vương khinh thường: "Bọn họ chỉ lo lắng tôi chọc đến nước Mỹ, sau đó sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ mà thôi!"

Ông ta hơi dừng lại, sau đó nói tiếp: "Tạm thời không nói chuyện này, người của tôi đang ở sân bay nhìn thấy mấy tên của Dick xuất hiện, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, nửa tiếng sau bọn họ sẽ xuất hiện trước mặt cậu."

"Cuối cùng cũng đến, khi nào về nước, tôi sẽ cảm ơn!"

Lý Trạch Vũ duỗi eo.

"Để cho lão Nam đến đây đi, nhiều ngày như vậy rồi, đã đến thời điểm để ông ta thể hiện kỹ năng..."

"Wow, chiếc xe kia đẹp quá!"

"Đương nhiên, do nước Hạ chúng tôi sản xuất ra đó!"

Bên trong sòng bạc Las Vegas, một chiếc Hongqui H9 rất dễ nhìn thấy, thu hút phần đông ánh mắt của người qua đường.

Lang Vương vừa là tài xế vừa kiêm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu sơ qua mấy kiến trúc nối tiếng.

"Lão Nam!"

Cẩu Phú Quý cảnh cáo ông ta sâu sa: "Nếu thiếu gia nói cho ông thể hiện kỹ năng, có lẽ là muốn cho ông ra tay, đến lúc đó đừng để mất mặt người nước Hạ chúng ta!"

"Cần cậu nói sao!"

Nam Cung Thạc khinh bỉ, ông ta vô cùng tự tin nói: "Khi tôi còn ở Nhật Bản, tôi đã khiến bọn họ phải gọi cha gọi mẹ, lần này cũng giống vậy!"

"Đúng, tôi rất có niềm tin với lão Nam."

Vật Tương Vong ngồi ghế phụ quay người lại, đồng thời giơ ngón tay cái lên.

Nam Cung Thạc dùng giọng bề trên dạy bảo: "Hai người các cậu cũng không được ham chơi, lúc tôi ở tuổi các cậu, thực lực đã đến cảnh giới Tông Sư!"

"Không vội không vội, thiếu gia nói, chờ sư phụ chúng tôi tìm được dượu liệu tẩy tủy, thay gân, thiếu gia sẽ tẩy tủy thay gân cho chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi luyện công một năm sẽ bằng người khác luyện một trăm năm!"

Cẩu Phú Quý nói xong thì vỗ vai Nam Cung Thạc, nói tiếp: "Không cần lo lắng, chờ tôi và Tương Vong trở thành tuyệt thế cao thủ, chắc chắn sẽ bảo vệ ông."

"Tôi cảm ơn cậu trước."

Khóe miệng Nam Cung Thạc giật giật.

Chỉ trong chốc lát, Lang Vương đã dừng xe tại bên ngoài một sòng bạc cao tầng.

Lập tức có người phục vụ đến hỗ trợ đậu xe vào bãi đỗ xe.

Lang Vương lấy ra một xấp tiền một trăm đô, ông ta tùy tiện đếm mấy tờ: "Đậu xe cho cẩn thận, nếu không tôi đánh gãy chân cậu!"

Người phục vụ sợ hãi nhặt tiền lên, cười xòa nói: "Ông chủ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ xem trọng chiếc xe yêu quý của ngài."

"Được."

Lang Vương dẫn theo mấy người nghênh ngang đi vào sòng bạc.

Trong đại sảnh rộn ràng nhốn nháo, cũng không có nhiều người chú ý tới họ, Lý Trạch Vũ đang tựa vào lan can tầng hai vẫy tay với bọn họ.

Nhưng mà đúng lúc này...

"Vù vèo..."

Hơn mười tên FBI tiến vào.

Những khách khác đều hoảng sợ, vội vàng cầm lấy số chip trên bàn.

"Có chuyện gì vậy?"


Người quản lý sòng bạc tiến lên can thiệp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK