Vu Chính Châu vốn tưởng rằng bản thân có thể tranh thủ lúc hỗn loạn để đánh trúng Lý Trạch Vũ, thậm chí là làm rối tung chiêu thức của hắn.
Nhưng Vu Chính Châu lại không ngờ rằng tốc độ của Lý Trạch Vũ nhanh đến nỗi khiến người ta phát cáu, sau khi hắn tránh khỏi những đòn tấn công của người khác dễ như trở bàn tay, hắn xoay người quét chân qua phần bụng nhỏ của Vu Chính Châu!
Vừa nãy Hách Liên Vô Tình đã ra tay cứu ông ta một mạng, nhưng lần này sẽ không có ai cứu nổi ông ta.
“Phốc!” Vu Chính Châu nằm trên đất, một ngụm máu tươi lớn phun ra từ miệng ông ta.
Vu Chính Châu không có cương khí hộ thân lại ăn trọn cú đá của Lý Trạch Vũ nên giờ phút này lục phủ ngũ tạng của ông ta đã bị nát vụn, e là Đại La Thần Tiên cũng không cứu nổi ông ta!
Hách Liên Vô Tình biết tên thuộc hạ này coi như bỏ nên cũng không có ý định ra tay chữa thương cho ông ta.
“Vèo vèo vèo...”
Hàng trăm bóng người bỗng xuất hiện từ trong đêm đen, tất cả đều là đệ tử tinh anh của Vô Tình Thần cung.
“Thánh Vương, chuyện gì vậy?” Yêu Cơ dẫn người tiến đến mà không hiểu chuyện gì.
Vừa nãy Lý Trạch Vũ chỉ nói đi tìm hiểu xem đám người Hách Liên Vô Tình đang họp bàn cái gì, tại sao chớp mắt cái đã thấy đánh nhau rồi?
“Đừng nói nhảm nữa, mau bắt thằng nhãi này lại cho bổn tọa!” Hách Liên Vô Tình ra lệnh với giọng lạnh băng.
Yêu Cơ cau mày nói: “Thánh Vương, phó Thánh Vương chính là con rể của thuộc hạ, nếu nó có phạm sai lầm gì, ngài có thể nể mặt thuộc hạ mà tha cho nó một lần được không?”
Hả?
Sắc mặt Hách Liên Vô Tình dần trở nên u ám: “Yêu Cơ, ngay cả lời bổn toạ nói cũng dám cãi đúng không?”
Ý thức được mình đang bị nhắm làm mục tiêu, Yêu Cơ vô cùng kinh hãi, bà ta vội vàng giải thích: “Thuộc hạ không dám, chỉ là…”
“Phanh —”
Mặc dù Hách Liên Vô Tình vẫn đang bị thương, nhưng sức mạnh của lão ta vẫn còn đó, lão ta bước nhanh tới trước mặt Yêu Cơ rồi bất ngờ tung chưởng.
Yêu Cơ vốn không đỡ được đòn này, nhưng cũng may là đối phương không ra đòn chí mạng nên bà ta chỉ bị thương nặng, không nguy hiểm tới tính mạng.
“Tất cả nghe lệnh, lập tức xông lên bắt thằng nhãi này!”
“Rõ…”
Hách Liên Vô Tình ra lệnh, hàng trăm đệ tử tre già măng mọc của Vô Tình Thần cung cùng lao về phía Lý Trạch Vũ.
“Lý Trạch Vũ, dù cậu có là thần tiên chuyển thế thì hôm nay bổn toạ cũng phải rút gân lột xương cậu!” Hách Liên Vô Tình cười khẩy.
Lý Trạch Vũ tung một quyền khiến vài tên kỳ chủ phải lùi lại: “Chỉ với sức của đám dưa vẹo táo nứt này thôi ư?”
“Dưa vẹo táo nứt? Ha ha ha...” Hách Liên Vô Tình cất tiếng cười to: “Những người này có thể giết chết cậu được đấy!”
“Ông tưởng tôi đây chỉ có một thân một mình thôi ư? Mẹ nó chứ, đừng có đùa!”
Lý Trạch Vũ vừa dứt lời, từng bóng người lần lượt xông vào bộ lạc…
Một đám đông lao vào bộ lạc Chính Bạch Kỳ.
Nam Cung Thạc dẫn đầu với khí thế bức người, mười mấy đệ tử của Vô Tình Thần cung đi ngang qua bị ông ta đá chết.
“Lão Nam, ra đòn đẹp lắm!”
“Quả không hổ là người bảo vệ, tuyệt vời…”
Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong vừa vỗ tay vừa reo hò, đây là lần đầu tiên hai người họ tham gia vào trận chiến có quy mô to như vậy nên ai nấy cũng kích động, hưng phấn.
Hách Liên Vô Tình đứng cách đó không xa thấy cảnh tượng này thì tỏ ra nghiêm trọng.
Các cơ quan quan trọng của chính phủ đều có người của bọn họ cài cắm vào, một khi phái nhân viên xuất động với quy mô lớn, bọn họ sẽ là người nhận được tin tức đầu tiên. Nhưng lần này thì khác, một nhóm người đông như vậy tiến vào dãy núi Ural mà lão ta không hề hay biết, điều này khiến lão ta không dám tin vào mắt mình.
“Thiếu gia, chúng tôi tới đây!” Vật Tương Vong gân cổ lên gào.
Cẩu Phú Quý cũng không chịu yếu thế: “Đám chó má của Vô Tình Thần cung đâu, mau ra đây đấu một trận sống mái với ông Cẩu của chúng mày!”