Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, đây đều là chuyện đương nhiên.”

Lý Trạch Vũ vứt xác Hạ lão tam xuống đất, nhìn mọi người xung quanh: “Lựa chọn của các ông thì sao? Cũng giống Hạ bang chủ à?”

Mọi người nuốt một ngụm nước bọt, ông nhìn tôi, tôi, nhìn ông, trên mặt nhau không khỏi lộ ra vẻ sợ hãi.

Bọn họ hoàn toàn không ngờ tới Lý Trạch Vũ thật sự dám giết người, hơn nửa còn không nhíu mày, vốn không có cân nhắc giết Hạ lão tam sẽ có hậu quả gì.

Chỉ dựa vào mấy điểm này, bảy người còn lại đều sợ bãi.

“Lệnh Hồ Bác, ông nói trước đi.” Lý Trạch Vũ chỉ Lệnh Hồ Bác: “Nói cho bản thiếu gia lựa chọn của ông?”

“Tôi chọn cái thứ nhất, cái thứ nhất.” Lệnh Hồ Bác run rẩy, gần như buột miệng nói ra đáp án.

So với chức chưởng môn, ông ta càng quâm mạng nhỏ của mình hơn.

Hơn nữa ông ta cũng đã nhìn thấu rồi, vốn dĩ tuổi đã cao, không còn mấy năm nữa là về hưu, hoàn toàn không cần uổng phí tính mạng bởi vì vậy.

Hơn nữa một tỷ lúc trước Lý Trạch Vũ cho đã đủ cho ông ta tiêu xài cả quãng đời còn lại.

Lao lực hơn nửa đời người, là lúc nên dừng lại để tận hưởng cuộc sống.

“Rất tốt.”

Lý Trạch Vũ nhìn về phía Hồ Nhất Phong: “Hồ chưởng môn, lựa chọn của ông thì sao?”

“Tôi…” Mồ hôi lạnh trên trán Hồ Nhất Phong ứa ra, sau khi hơi do dự thì đáp: “Tôi cũng chọn cái thứ nhất.”

Nói xong lời này, ông ta chỉ cảm thấy có một loại cảm giác thoải mái không diễn tả được.

“Ông thì sao?”

“Tôi chọn một…”

Đi một vòng, ngoại trừ Hạ lão tam đã chết thì tất cả mọi người đều rất ăn ý mà lựa chọn nhường lại chức chưởng môn.

Trong lòng Lý Trạch Vũ nở hoa, nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc: “Đợi lát nữa tôi sẽ cử người tới làm thủ tục bàn giao cho các ông, từ này về sau các ông không được trở về tông môn của mình nữa, nếu bị bản thiếu gia phát hiện thì xem như các ông làm trái giao ước, đến lúc đó bản thiếu gia cũng sẽ không mềm lòng nữa.”

Nói đến đây thì ánh mắt hắn nhìn Hạ lão tam đã chết, thở dài: “Người lương thiện như bản thiếu gia đây, ông cứ ép bản thiếu gia giết người hoài, đáng đời ông phải xuống Địa Ngục.”

Nghe lời này xong, khóe miệng bảy người kia co rút.

Một lời không hợp thì giết người, còn không biết xấu hổ nói mình lương thiện.

Sau một hồi bị Lý Trạch Vũ vừa đe dọa vừa dụ dỗ, các chưởng môn đồng loạt quyết định thoái vị.

Thế là hiện tại, ngoại trừ tam đại thánh địa, phái Nga Mi và phái Tuyết Sơn ra thì toàn bộ môn phái trên giang hồ đều đã nằm gọn trong tay hắn. Có thể nói bây giờ, hắn mới danh chính ngôn thuận trở thành Võ Lâm Chí Tôn.

Vừa rời khỏi Long Tổ, Lý Trạch Vũ đã được mời tới phủ Long Chủ. Tại đây có một đám nhân vật tai to mặt lớn với người khởi xướng là Tô Cẩn Hoa đã ngồi chờ từ lâu, vừa thấy hắn bước vào, họ lập tức đứng dậy nghênh đón.

Vinh dự lớn lao như vậy, số người được nhận trên khắp nước Hạ sợ là chỉ đếm trên đầu ngón tay, tóm lại là Lý Đại đương gia đầy đủ thể diện.

Tô Cẩn Hoa vỗ vai Lý Trạch Vũ, vui mừng nói: “Không hổ là hổ phụ sinh hổ tự, quả nhiên bọn tôi không nhìn lầm người.”

“Ha ha ha… Chẳng biết lão Lý chó ngáp phải ruồi thế nào mà lại có được một đứa cháu trai ưu tú như vậy nữa.”

“Hầy, thật khiến người ta hâm mộ muốn chết mà.”

Mọi người vui vẻ trêu chọc nhau, điểm chung là câu nào cũng mang hàm ý tán dương Lý Trạch Vũ. Hiện khối u ác tính Vu giáo đã bị diệt trừ, tảng đá trong lòng họ cuối cùng cũng có thể yên ổn hạ xuống, và chuyện này ít nhiều gì cũng nhờ công lao của Lý Trạch Vũ!

“Quốc gia hưng vong, thất phu hữu trách, cống hiến hết mình cho đất nước, cho người dân là sứ mệnh của mỗi một người con nước Hạ, nếu ngày nào đó, đất nước và nhân dân cần đến tôi, vậy tôi sẽ hiên ngang đứng lên không hề chùn bước.” Lý Trạch Vũ dõng dạc tuyên bố.


“Những lời này là cậu tự nguyện nói đó nhé, bọn tôi không hề ép buộc cậu nha.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK