Lý Trạch Vũ không làm mất lòng tin, đưa nửa con gà quay còn lại cho cô ta.
Triệu Như Mộng bất chấp hình tượng thục nữ bắt đầu ăn như hổ đói.
Lý Trạch Vũ đứng dậy vươn vai một cái: "Ăn hết nhớ thu dọn sạch sẽ, anh đi ngủ trước đây."
Sau khi nói xong đi vào một căn phòng bên trong.
Triệu Như Mộng ăn gà nướng, gà quay, ăn đến mức nước mắt không nhịn được chảy ra.
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa từng chật vật như vậy!
Trong lòng nghĩ vậy, cô ta quyết định nhất định phải chạy trốn.
Lúc ấy là nửa đêm gần rạng sáng.
Triệu Như Mộng nghe thấy tiếng ngáy từ trong phòng của Lý Trạch Vũ truyền tới, cô xác định đối phương đã rơi vào giấc ngủ say.
Vì thấy cô tìm mấy cái chai rỗng, đổ đẩy nước ngọt vào trong, sau đó lại đi vào trong khoang thuyền cầm lấy một bộ áo cứu sinh, thật cẩn thận đi lên trên ván thuyền.
"Bùm" một tiếng.
Triệu Như Mộng nhảy vào trong biển.
Trong khoang thuyền, Lý Trạch Vũ thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn thấy cảnh này, khóe môi không khỏi giật nhẹ vài cái.
"Người phụ nữ ngốc này sẽ không định bơi về lục địa đấy chứ..."
Bơi từ biển khơi mênh mông vô bờ về lục địa ư?
Triệu Như Mộng cũng không bị điên!
Lúc ban ngày, cô ta chú ý tới thường xuyên có tài hàng đi qua, hơn nữa phương hướng tàu hàng đi dường như đều giống nhau cho nên cô ta xác định con đường kia là con đường phần lớn những con tàu chở hàng đều phải đi qua.
Chỉ cần bơi theo hướng đó, nhất định sẽ tìm được sự trợ giúp.
Tuy rằng như vậy có hơi mạo hiểm một chút nhưng so với rơi vào tay Lý Trạch Vũ, để tất cả những sự cố gắng bị lãng phí, cô ta vẫn quyết định đánh cược một lần.
Cứ bơi như vậy hơn nửa tiếng, không có con tàu nào đi qua.
Triệu Như Mộng không dám dừng lại, bởi vì cô ta sợ Lý Trạch Vũ sẽ tỉnh lại, sau đó bắt cô ta về.
Bởi vì cái gọi là trời không tuyệt đường người.
Ngay khi Triệu Như Mộng cảm thấy mệt mỏi thì cách đó không xa có một ngọn đèn xuất hiện.
Là một con tàu chở hàng, nó đang đi về hướng của cô ta!
Triệu Như Mộng luôn luôn vẫy tay, cố gắng làm cho con tàu chở hàng chú ý, có thể là do sắc trời quá tối, cho dù tàu chở hàng đi lướt qua bên cạnh vẫn không hề phát hiện ra sự tồn tại của cô ta.
"Đồ khốn!"
Triệu Như Mộng tức giận mắng thầm một tiếng.
Tức giận thì tức giận, cô ta tiếp tục bởi về phương hướng ban đầu nhưng để duy trì thể lực nên cô ta bơi rất chậm.
Thật sự mệt mỏi nên dừng lại nghỉ ngơi, chiếc áo cứu sinh đủ để chống đỡ cơ thể của cô ta.
Rất nhanh, một đêm đã trôi qua, ánh mặt trời sáng sớm dần dần ló dạng.
Triệu Như Mộng bổ sung tinh thần đầy đủ bắt đầu bơi tiếp, đồng thời giữ vững tinh thần chú ý xem có tàu chở hàng hay không.
"Vù vù vù..."
Lại có tàu chở hàng đến đây!
Triệu Như Mộng mừng rỡ, nhưng ngay khi cô ta chuẩn bị phất tay cầu cứu thì đột nhiên phát hiện có một chiếc du thuyền từ một phương hướng khác chạy đến.
Là Lý Trạch Vũ!
Triệu Như Mộng bỗng dưng sự tới mức hoa dung thất sắc.
Cô ta không biết rõ sau khi bị Lý Trạch Vũ bắt về, tên kia sẽ đối phó cô ta như thế nào nữa, nhưng mà dùng mông cũng có thể nghĩ ra được sẽ không có kết quả tốt.
Bởi vì sợ phất tay cầu cứu sẽ bị Lý Trạch Vũ phát hiện, Triệu Như Mộng chỉ có thể trơ mắt nhìn tàu chở hàng đi lướt qua trước mặt mình.