"Ông Lý, cháu là Trần Thanh Tuyết."
Trần Thanh Tuyết lại khá bình tĩnh, tỏ ra khéo léo thoải mái.
"Hai cô bé cũng thật là xinh đẹp."
Lý Định Quốc và Trần Khánh An ngầm hiểu ý nhau cười cười nói: "Mời vào trong, cha tôi chờ cũng đã lâu rồi."
Hai người sóng vai nhau đi vào phủ đệ trước.
Lý Trạch Vũ đến bên cạnh Trần Thanh Tuyết nói: "Chúng ta cũng vào thôi."
"Được."
Trần Thanh Tuyết mỉm cười.
Một lát sau, đoàn người đã đến phòng khách.
"Ồ, thằng nhóc kia cũng đã trở về rồi."
Lý Viễn Sơn thấy Lý Trạch Vũ xuất hiện thì cũng cảm thấy bất ngờ.
Lý Trạch Vũ bước nhanh mấy bước đến bên cạnh Lý Viễn Sơn, nhỏ giọng nói: "Ông cụ Lý này, ông định làm gì đây? Không phải đã nói là cho cháu thời gian nửa năm rồi sao?"
Lý Viễn Sơn cười khà khà: "Ông còn chưa được nhìn thấy con bé Thanh Tuyết, nhìn trước thì có làm sao? Thằng nhóc nhà cháu không phục hay thế nào?"
"Không có không có mà!"
Lý Trạch Vũ nào dám không phục, hắn còn sống chưa đủ đâu.
"Hừ!"
Lý Viễn Sơn hừ lạnh một tiếng, sau đó lại đổi một khuôn mặt vui vẻ cười nói với Trần Thanh Tuyết, đang định lên tiếng thì lại nhìn thấy Trần Thanh Dao đang dứng bên cạnh, nhất thời sững sờ: "Tiểu Trần, hai cháu gái của cậu thế mà lại lớn lên giống hệt nhau."
Trần Khánh An mỉm cười trả lời: "Thưa ngài, trước đây tôi đã từng nói với ngài rồi, chúng là chị em sinh đôi."
"Trời ban sao đôi, song phúc cũng tới."
Lý Viễn Sơn vô cùng vui vẻ.
"Nhóc con, phải cưới cả hai, nhất định phải cưới..."
Từng có đạo sĩ bói cho Lý Trạch Vũ một quẻ, nói hắn cả đời phong lưu phóng khoáng, không thiếu bóng hồng vây quanh.
Thế nhưng bóng hồng có thể trở thành tri kỷ, cũng có thể trở thành người gây họa.
Đạo sĩ đó chắc chắn, sẽ có hai người phụ nữ mang mệnh song tinh dây dưa với Lý Trạch Vũ, trốn không được, mà tránh cũng không thoát.
Lựa ý mà nói thì, song phúc đã tới, từ chối một ai thì phúc đó sẽ thành họa.
Người ở thế hệ trước vốn mê tín, hiện giờ thấy cuộc đời Lý Trạch Vũ giống hệt như lời đạo sĩ đó bói, Lý Viễn Sơn lại càng thêm tin tưởng, cho nên mới nói ra câu giật gân phải cưới cả hai như thế.
Mấy người ở đây vẻ mặt đều không giống nhau.
Lý Định Quốc và Trần Khánh An đưa mắt nhìn nhau, sau đó ngầm hiểu ý cười cười.
Một vị vốn mong trong nhà có thể có thêm nhiều người, đương nhiên sẽ không từ chối.
Vị sau lại cũng hi vọng hai cô cháu gái không tách rời nhau, cùng gả vào nhà họ Lý chắc chắn là kết quả tốt nhất.
Trần Thanh Tuyết lại như khúc gỗ, không vui không buồn, chỉ là cảm thấy có chút đột ngột.
Chỉ có một mình Trần Thanh Dao là cảm thấy khó chịu băn khoăn, lo lắng đến cả đầu cũng không dám ngẩng lên, càng không có ai biết lúc này tim cô bỗng nhiên đập càng nhanh.
"Người già thường mê tín, mọi người đừng để trong lòng."
Lý Trạch Vũ chủ động lên tiếng phá tan bầu không khí lúng túng.
Lý Viễn Sơn có lẽ cũng cảm thấy lời nói của mình quá đột ngột, vì vậy cười ha ha phối hợp: "Chuyện này về sau hãy nói tiếp, chúng ta đi ăn cơm đã."
"Người là sắt cơm là thép, không ăn một bữa là không xong!"
"Cháu thích ăn cơm nhất."
Lý Trạch Vũ âm thầm lau mồ hôi lạnh.