Chỉ cần bọn họ lấy được món đồ mà Quân đế muốn từ chỗ Cung Vô Địch, vậy bọn họ có thể tìm Quân đế để đàm phán, yêu cầu tướng quân Nam rời khỏi phạm vi của đảo Nguyệt Lượng.
Tâm trạng Văn phu nhân dần dịu đi, bà ta rất tán đồng với ý kiến này: “Ý tưởng này khá hay, bây giờ tôi sẽ đi tìm Cung Vô Địch ngay.”
“Văn phu nhân, để tôi đi cùng ngài.” Tô Đại Cẩu tự đề cử mình.
Văn phu nhân trầm ngâm, sau đó gật đầu đồng ý.
Mối quan hệ giữa bà ta và Cung Vô Địch cũng không tồi, tốt nhất là không nên nói những lời khiến hai bên phải cạch mặt nhau, vậy nên bà ta cần một người đóng vai xấu thay mình.
Mà mấy chuyện kiểu này thì Tô Đại Cẩu am hiểu nhất…
Cung Vô Địch – người đã tìm được nơi trú ẩn tốt – lại chẳng hề hay biết vì sự ích kỷ của mình, ông ta đã khiến Văn phu nhân lâm vào cảnh nguy khốn chưa từng có.
Bấy giờ ông ta đang có cuộc nói chuyện bí mật với Cung Nghê Thường.
“Nghê Thường, Cốt Cầm đang nằm trong tay chúng ta, giờ tìm hoa Trường Sinh ở đâu?” Cung Vô Địch có hơi mất kiên nhẫn.
Vì để tránh đêm dài lắm mộng, ông ta muốn tìm hoa Trường Sinh trước.
Cung Nghê Thường vẫn đang thất thần, quá rõ ràng, mấy lời cha vừa nói chẳng hề lọt vào tai cô ấy.
“Nghê Thường…” Cung Vô Địch lại hô lên một tiếng.
“Dạ?” Bấy giờ Cung Nghê Thường mới hoàn hồn.
Nhưng đúng lúc này, thuộc hạ thân cận của Cung Vô Địch là Điền Bân bước vào: “Đảo chủ, Văn phu nhân tới.”
Cung Vô Địch sửng sốt, ông ta cất giọng kinh ngạc: “Mấy bà già đó tới đây vào lúc này làm gì?”
“Tôi không biết, nhưng nhìn điệu bộ giống như có việc gấp cần tìm ngài.” Điền Bân trả lời đúng sự thật,
Mặc dù Cung Vô Địch chỉ muốn nhanh chóng tìm ra hoa Trường Sinh, nhưng ông ta cũng biết với tình cảnh hiện tại của mình, ông ta vẫn có chuyện cần dùng Văn phu nhân, vì thế ông ta đã cùng rời đi với Điền Bân.
Cung Nghê Thường ở phòng trong tỏ rõ sự lo lắng sốt ruột, cô ấy cũng không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi bản thân bị đánh ngất.
Giờ phút này đây, điều khiến cô ấy lo lắng nhất chính là những người vô tội ở đảo Thiên Đường.
Nghĩ như vậy, Cung Nghê Thường rút điện thoại di động, lục tìm dãy số ghi “Lý soái ca” từ sổ thông tin, sau vài giây do dự, cuối cùng cô ấy vẫn quyết định nhấn nút gọi.
“Người đẹp Cung, cô tìm tôi sao?” Giọng điệu đùa cợt của Lý Trạch Vũ truyền đến.
Cung Nghê Thường thấp giọng hỏi: “Anh đã làm gì người dân trên đảo Thiên Đường rồi?”
“Hiện giờ bọn họ vẫn đang rất tốt, nhưng tương lai thế nào thì tôi cũng không chắc lắm.” Mùi uy hiếp ngập tràn trong câu nói của Lý Trạch Vũ.
Trái tim Cung Nghê Thường tựa như một tấm gương sáng, nếu cô ấy không giao Cốt Cầm ra, e là người dân trên đảo Thiên Đường sẽ không thể may mắn thoát được kiếp nạn này.
“Cô phải biết, Cốt Cầm không phải đồ của cô, nhưng cô lại muốn chiếm lấy làm của riêng, đây là chuyện rất sai trái! Tôi cho cô thời gian để suy nghĩ, chỉ cần trả lại đồ cho tôi trước khi trời tối, đám thuộc hạ của các người sẽ bình yên vô sự.”
Dứt lời, Lý Trạch Vũ thẳng tay cúp máy.
Cùng lúc đó…
Dưới tầng, Cung Vô Địch và Văn phu nhân ngồi đối diện nhau, hai người do dự trong chốc lát.
“Cung đảo chủ, tôi có chuyện muốn xác nhận với ông.” Văn phu nhân là người hết kiên nhẫn trước.
Cung Vô Địch làm dáng “mời bà nói”: “Có chuyện gì Văn phu nhân cứ nói, đừng ngại.”
“Được!” Văn phu nhân gật đầu: “Xin hỏi Cung đảo chủ, có phải trong tay ông đang có món đồ mà Quân đế, hay chính xác là Lý Trạch Vũ đang muốn đúng chứ?”
Nghe tới đây, Cung Vô Địch nheo mắt: “Văn phu nhân nghe được tin tức này từ đâu?”
Văn phu nhân khẽ nói: “Cung đảo chủ không cần quan tâm tới vấn đề này, cứ trả lời tôi đi, đúng hay không?”