Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Mạc lại hỏi: "Thế cháu có muốn tới Quy Khư một lần cho biết không?"

Gì cơ?

Vừa nghe lão Mạc nói vậy, Lý Trạch Vũ tức khắc nảy sinh hứng thú.

Trước kia, Hách Liên vô tình từng nhắc tới rằng Quy Khư nằm trong khu vực núi Côn Luân, tách biệt với bên ngoài, người trong khó ra còn người ngoài thì đừng nói là đi vào, có tìm được cửa vào hay không cũng là cả một vấn đề.

Nhưng từ câu hỏi này của lão Mạc, ta hoàn toàn có thể đoán được ông ấy biết cách ra vào Quy Khư.

Lý Trạch Vũ tò mò hỏi: "Lão Mạc muốn dẫn cháu tới Quy Khư hả?"

Lão Mạc khẽ bật cười, đáp: "Nếu cháu muốn, lão phu có thể dẫn cháu đi một chuyến!"

"Thôi ạ." Lý Trạch Vũ nhún vai: "Trong đó chẳng có thứ gì hấp dẫn cháu hết."

Dứt lời, hắn đứng phắt dậy, tính rời đi.

"Thằng nhãi kia, đi đâu đó?" Lý Viễn Sơn hô lớn.

"Đi ngủ ạ." Lý Trạch Vũ bĩu môi: "Nguyên một ngày có được chợp mắt giây nào đâu, con chịu hết nổi rồi!"

Lão Mạc bỗng ngắt lời hắn: "Thể chất cuar thằng nhóc nhà cháu vượt xa người thường, đừng nói là một ngày một đêm, dù có không ngủ không nghỉ tận mười ngày mười đêm cũng không thành vấn đề, mau ngồi xuống, ông già này còn vài chuyện cần hỏi cháu."

"Thế ông hỏi đi." Lý Trạch Vũ lại ngồi trở về, khoé miệng khẽ nhếch, tạo thành nụ cười cười khẩy như có như không.

Lão Mạc muốn nhử hắn, nhưng chắc không ngờ lại bị hắn dùng một chiêu lạt mềm buộc chặt để phản đòn.

Kết quả là ông ấy bị lừa thật!

Lão Mạc nghiêm mặt hỏi: "Xem ra cháu đã biết về thân phận của Hách Liên vô tình rồi nhỉ, giờ ông già này chỉ muốn hỏi một điều là hắn ta còn sống không?"

Lý Trạch Vũ lại quay sang nhìn Lý Viễn Sơn.

"Hầy…" Lý Viễn Sơn tức giận quát: "Thằng nhãi này, con thèm đánh phải không hả, mau tập trung trả lời câu hỏi của lão Mạc đi, đừng ngó ông đây nữa."

Sau hai lần xác nhận liên tiếp, Lý Trạch Vũ có thể khẳng định lão Mạc là người đáng để tin tưởng, thế là không giấu diếm nữa: "Rơi xuống vách núi, nhưng theo con thì lão ma đầu đó không dễ chết đâu."

Nghe tới đây, lão Mạc khẽ gật đầu, sau đó lại hỏi: "Trước khi chết, Hách Liên vô tình có nói cho cháu nghe chuyện gì khác nữa không?"

"Cũng có, nhưng cháu cảm thấy lão ta chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi!"

"Lão ta nói gì?"

"Trường sinh bất lão!" Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười, đáp: "Lão ta nói với cháu rằng bên trong Quy Khư có một ngọn núi Phượng Hoàng, là nơi sinh sống của một loại cây thuốc có thể giúp con người ta trường sinh bất lão!"

"Ha ha ha…" Lão Mạc không kiềm được mà bật cười thành tiếng: "Lão ta thông minh cả đời, không ngờ trên phương diện này lại ngu muội tới vậy, nếu trên đời có thuốc trường sinh bất lão thật, có lẽ tiên nhân đã sớm hạ phàm rồi… Ngoại trừ chuyện này ra, lão ta còn nói gì nữa không?"

"Hết rồi!"

"Thật sự hết rồi?"

"Hết… Hết thật rồi." Lý Trạch Vũ khẳng định chắc nịch.

Lão Mạc không khỏi cau mày, hỏi tiếp: "Lão có từng nhắc tới "Huyết Linh Chi" trước mặt cháu không?"

"Huyết Linh Chi? À… Có." Bấy giờ, Lý Trạch Vũ mới nhớ ra, để lừa được Ngự Long thần công của hắn vào tay, Hách Liên vô tình từng bảo gì mà bên trong Quy Khư có rất nhiều dược liệu quý hiếm đã sớm tuyệt chủng, tỷ như Huyết Linh Chi.

Có vẻ lão Mạc rất để ý tới thứ này, hấp tấp hét lên: "Thế lão có nói Huyết Linh Chi đang ở đâu không?"

"Lão ta chỉ thuận miệng liệt kê thôi chứ không nói quá nhiều về nó ạ." Nói đoạn, Lý Trạch Vũ tò mò hỏi ngược: "Lão Mạc, ông cần Huyết Linh Chi hả?" Nghĩ tới, Hách Liên vô tình vì lừa gạt hắn Ngự Long thần công, nói cái gì Quy Khư cảnh nội có vô số sớm tan biến tại đời dược liệu trân quý, trong đó có Huyết Linh Chi.


Lão Mạc khẽ quay sang nhìn Lý Viễn Sơn, sau đó mới gật đầu đáp: "Rất cần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK