Hòa thượng Nhất Trinh vén áo cà sa lên, không vui nói: “Muốn đánh nhau phải không, lão nạp sẽ tiếp đón.”
“Ôi chao, mấy ngày không gặp mà lá gan của con lừa trọc này đã to lên không ít.”
Đạo sĩ Vô Trần ngậm xi gà, trên thân tỏa ra một ý chí chiến đấu dồi dào.
Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Các người có thể im lặng một chút được không, các người đều là người hơn một trăm mấy chục tuổi mà giống như con nít. Nếu muốn đánh nhau thì cứ đánh với con, yên tâm, con cam đoan sẽ không nhẹ tay.”
Đạo sĩ Vô Trần nghe hắn nói như vậy thì khí thế trên người biến mất.
Hòa thượng Nhất Trinh cười ha hả: “Đồ nhi ngoan, con đang nói nhảm gì vậy, chúng ta là thầy trò đó.”
Đạo sĩ Vô Trần nhếch miệng, bất mãn nói: “Tên nhóc thúi, suốt ngày hù dọa vi sư!”
Hai người cũng không dám đấu với Lý Trạch Vũ.
Từ khi Lý Trạch Vũ rời khỏi Tử Ngục, ba người bọn họ hợp tác với nhau cũng không phải là đối thủ của hắn, bây giờ gần như một năm trôi qua, trời mới biết tên đồ đệ quái vật này đã mạnh đến mức nào.
“Chúng ta chia ra năm hướng đuổi theo ông ta, con muốn xem thử Cung Vô Địch có thể chạy trốn tới đâu.”
Lý Trạch Vũ mỉm cười lạnh lùng.
Mặc dù Cung Vô Địch đi ca nô với tốc độ nhanh, nhưng Lý Trạch Vũ đã sớm để người trong Long Tổ liên lạc với mỗi cái cửa khẩu, chỉ cần Cung Vô Địch dám lên bờ thì hắn có thể nhận được tin tức đầu tiên.
Ngọc Linh Lung và những người trong Tiêu Dao Cung dùng chung một chiếc du thuyền, đạo sĩ Vô Trần thì dẫn đầu đệ tử Đạo môn, hòa thượng Nhất Trinh dẫn đầu Quang Đầu Bang, các phái võ lâm tập hợp thành một.
Rời khỏi đảo Thiên Đường, dọc theo sông Thương Lan thì lục địa gần nhất chính là thành phố Thâm Hạ.
Cho nên Lý Trạch Vũ dẫn theo người của Đao Doanh chọn con đường này.
“Em Lý, chú em định giải quyết người trên đảo như thế nào?”
Chưởng môn phái Tuyết Sơn Tống Thành Công dò hỏi.
Lý Trạch Vũ lướt qua nhóm nam nữ già trẻ đang run rẩy: “Nhất định phải thả bọn họ ra, không phải anh định giết bọn họ chứ?”
Đây là chuyện của hắn và Cung Vô Địch, những người dân trên đảo đều vô tội.
Hắn không có biến thái đến mức giết người vì niềm vui.
Rất nhanh, hơn một nghìn người chia làm năm nhóm rồi chạy đi theo năm hướng khác nhau.
Cùng lúc đó, một chiếc ca nô trên mặt biển đang chạy với tốc độ nhanh.
Như Lý Trạch Vũ dự doán, Cung Vô Địch không dám lên đất liền nhưng ông ta lại không biết nên đi tới nơi nào.
Bình xăng của chiếc ca nô không lớn, căn bản không đủ để chèo chống đưa ông ta chạy trốn ra nước ngoài.
“Đảo chủ, chúng ta đi đảo Nguyệt Lượng được không?”
Người đàn ông điều khiển ca nô đề xuất.
Đảo Nguyệt Lượng?
Đôi mắt Cung Vô Địch lập tức tỏa sáng: “Được, đi tới đảo Nguyệt Lượng!”
Mặc dù tay mắt của nhà họ Lý ở khắp nơi trên Đại Lục, nhưng ông ta không tin nhà họ Lý có thể với tay tới đảo Nguyệt Lượng.
Mà Văn phu nhân thủ lĩnh của đảo Nguyệt Lượng là bạn cũ của ông ta, chỉ cần đi tới đó thì chắc chắn ông ta sẽ an toàn.
Ca nô nhanh chóng đổi hướng chạy tới đảo Nguyệt Lượng.
Hơn nửa tiếng sau.
Đoàn người Cung Vô Địch thuận lợi leo lên đảo Nguyệt Lượng, một người phụ nữ vừa già vừa xấu dẫn theo mấy chục vệ sĩ mặc áo đen tiến tới nghênh đón.
“Cung đảo chủ.”
“Văn phu nhân!”
Cung Vô Địch tiến lên bắt tay chào hỏi đối phương.
“Cung đảo chủ, tại sao ông lại bất ngờ đến nơi này thăm tôi vậy?”
Văn phu nhân hỏi một câu đầy ẩn ý.
Cung Vô Địch thở dài, nói: “Không lừa Văn phu nhân, Cung mỗ gặp một chút rắc rối, muốn đến chỗ bà lánh nạn.”
A?
Văn phu nhân nâng mắt, đôi mắt chợt trở nên thâm thúy.
Bà ta hiểu rõ Cung Vô Địch là người như thế nào, có người có thể ép Cung Vô Địch chạy trốn thì bà ta vô cùng tò mò rốt cuộc đối phương là thần thánh phương nào.
“Lý Trạch Vũ!”
Cung Vô Địch không giấu diếm, nói đúng sự thật: “Tên đó là con cháu của nhà họ Lý ở Đại Lục.”
“Cái gì?”
Sắc mặt Văn phu nhân bất ngờ thay đổi, nói: “Sao ông lại trêu chọc tên điên đó?”
Nếu như Lý Trạch Vũ chỉ là con cháu của nhà họ Lý ở Đại Lục thì bà ta sẽ không có phản ứng lớn như vậy.
Mấu chốt là bà ta biết một thân phận khác của Lý Trạch Vũ.
Quân Đế!
Đây là một nhân vật nguy hiểm khiến bất kỳ quốc gia nào trên thế giới đều cảm thấy nhức đầu...