Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lấy ngựa chết làm ngựa sống!

Mấy chữ này khiến mí mắt Diệp Chính Bình nhảy lên điên cuồng, nói thế nào cũng không chịu để Lý Trạch Vũ ra tay.

Nhưng mà giờ phút này Diệp Trung Đường đã là hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, chỉ sợ không kiên trì được đến lúc xe cứu thương tới mà đã buông tay nhân gian.

Vào thời khắc mấu chốt, Diệp Khinh Nhu nhẹ nhàng bước lên phía trước: "Cha, hay là để hắn thử một chút đi!"

“Hắn” này đương nhiên là ám chỉ Lý Trạch Vũ.

Chính bản thân Diệp Khinh Nhu cũng không biết tại sao mình lại tín nhiệm Lý Trạch Vũ, có lẽ từ ngày đó thua ở trong tay người này, cô ấy đã triệt để bị đối phương tin phục.

"Vớ vẩn!"


Diệp Chính Bình trầm giọng dò hỏi: "Nếu xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm?”

"Con..." Diệp Khinh Nhu nhất thời không phản bác được.

"Ông nội, ông cố đang gặp nguy hiểm, dù sao thà thử một lần vẫn hơn chỉ ngồi đó chờ đợi."

Diệp Khuynh Thành bình tĩnh khuyên nhủ.


Thậm chí Diệp An do dự một chút, sau đó cũng khuyên một câu: "Cha, Tiểu Nhu và Khuynh Thành nói đúng, không bằng để thằng nhóc kia thử một chút đi!"

"Các con..."

Diệp Chính Bình nhíu chặt lông mày, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ không hề đứng đắn.

Ông ta không thể không thừa nhận, sự thay đổi của thăng nhóc này làm cho tất cả mọi người phải nghẹn họng nhìn trân trối, hai mươi mấy tuổi mà thực lực đã đạt tới cảnh giới Tông Sư, hoàn toàn có thể nói là từ xưa đến nay chưa hề có!

Nghĩ đến đây, Diệp Chính Bình trầm ngâm thở dài: 'Vậy... Để hắn thử một chút đi!"

"Nhóc con, cháu mau làm đi!"

Lý Viễn Sơn nóng lòng thúc giục.

Những người bạn già năm đó chẳng còn được mấy người, ông ấy thật sự không muốn nhìn thấy Diệp Trung Đường xuống phía dưới nhanh như vậy.

"Được, vậy để cháu thử một chút."

Lý Trạch Vũ đi đến trước mặt Diệp Trung Đường đang được đặt ở trên ghế sofa.

Đầu tiên, hắn cũng ra hình ra dáng sờ mạch đập, tiếp đó lại kiểm tra con ngươi của Diệp Trung Đường một chút, vẻ mặt

cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.

"Không chỉ suy nội tạng, mà hen suyễn mới là nguyên nhân trí mạng gây tử vong cho ông cụ."

Chỉ một câu ngắn ngủi đã tin phục không ít người nhà họ Diệp trong nháy mắt, bởi vì bệnh hen suyễn của Diệp Trung

Đường quả thực khá nghiêm trọng.

"Thiếu gia, mau lấy kim châm, ngân châm của anh ra chọc ông cụ mấy cái đi."

Cẩu Phú Quý mong đợi nói.

Hắn thật sự muốn nhìn lại kỹ thuật lấy khí ngự châm kia của Lý Trạch Vũ.

"Cậu cho rằng kim châm, ngân châm là vạn năng à?" Lý Trạch Vũ tức giận nói. "Hả..

Cẩu Phú Quý ngượng ngùng nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"

"Hê hê, đúng là như vậy."

Lý Trạch Vũ nhếch miệng cười cười, sau đó lập tức lấy bao châm đang mang ra.

“Vút vút!" Mấy cây ngân châm như ảo thuật xuất hiện trong tay hắn. “Phập phập...'

Ngay sau đó, tất cả mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra thì toàn bộ ngân châm trong tay Lý Trạch Vũ đã đâm vào sáu huyệt vị của Diệp Trung Đường.

Bên trên phong ấn huyệt khí hải, bên dưới phong ấn huyệt âm cốc.

Một luồng khí màu trắng như ẩn như hiện phát ra từ huyệt thiên linh của Diệp Trung Đường.

Trong chốc lát, những kỹ năng tuyệt vời đã được thể hiện.

Tiêu Cửu Minh trợn mắt nói: "Quả nhiên hai người không lừa gạt vi sư!"

Lý Định Quốc cũng lấy làm kinh hãi, tò mò hỏi: 'Lão Tiêu, có phải là thủ pháp của cháu trai tôi có thể so sánh với Mạc đại sư không?”

Tiêu Cửu Minh nuốt một ngụm nước bọt, cảm thán nói: "Tôi có cảm giác thủ pháp này của cháu trai ông còn thuần thục hơn cả Mạc đại sư!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK