Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Long Thiên Quân nói với giọng nghiêm trọng: “Mới vừa bãy, có ba quân khu lớn đồng thời điều động một vạn quân, lấy danh diễn tập quân sự rồi chia làm ba hướng hành quân về phía tam đại thánh địa.

Hử?

Lý Trạch Vũ liếc nhìn đạo sĩ Vô Trần đang ngồi bên cạnh, tiếp đó đứng dậy đi sang một góc, hạ thấp âm lượng, hỏi: “Ai hạ lệnh diễn tập quân sự?”

“Hiện tại vẫn chưa rõ!”

“Mệnh lệnh lớn như vậy mà không biết do ai đưa ra? Long Tổ các người là đám ăn hại hay sao?”

Lý Trạch Vũ chửi ầm lên.

Long Thiên Quân có chút bất đắc dĩ: “Phủ Tổng quân và Toà án binh đều có người có thể hạ lệnh này, chúng tôi cần thời gian để điều tra!”

Nghe vậy, Lý Trạch Vũ thầm cười lạnh.

Hắn dám khẳng định ba quân khu lớn đồng loạt điều binh kia hoàn toàn không có thiện chí với tam đại thánh địa, đợi người của Long Tổ điều tra xong thì trinh nữ cũng biến thành đàn bà rồi!

“Anh đi báo tin cho ông Tô, ba quân khu lớn kia có lẽ sắp khiến máu chảy thành sông, bảo ông ấy chuẩn bị sẵn sàng…”

Cho dù là qua điện thoại, Long Thiên Quân vẫn có thể cảm nhận được sát khí khủng bố ấy, không khỏi nhắc nhở: “Lý Trạch Vũ, tự ý ra tay với người của quân khu là mất đầu đấy, cậu nhất định không được làm loạn…”

“Tút tút tút!”

Hắn ta chưa kịp nói hết câu thì Lý Trạch Vũ đã dập máy.

Long Thiên Quân lòng như lửa đốt, lập tức gọi điện cho sư phụ mình.

“Bây giờ là mấy giờ rồi? Có chút đạo đức nào không? Ngày mai ông già này còn phải đi làm đấy!”

Long Thanh Phong buồn bực nhận máy.

Long Thiên Quân không thể giải thích nhiều lời như vậy lập tức thuật lại việc ba quân khu lớn xuất binh và những lời Lý Trạch Vũ nói trước khi cúp máy.

Trong chớp mắt, Long Thanh Phong chợt tỉnh hết cả người.

“Bất kể ra sao, nhất định phải ngăn cản tiểu tử kia. Nếu hắn dám động thủ với người của quân khu, cho dù có là ông Lý cũng không cứu nổi…”

Vừa qua giờ Tý, Thiếu Lâm Tự.

Hàng vạn vạn lính trang bị súng đạn thật bao vây ngôi chùa, toàn bộ tăng nhân trong chùa đều bị đánh thức bởi động tĩnh khổng lồ này.

Hoà thượng Đức Viễn dẫn theo mười mấy đệ tử ra ngoài, nhất thời bị thế trận trước mắt làm cho sửng sốt.

Tướng lĩnh chỉ huy đội quân tiến lên phía trước, “Phương trượng Đức Viễn, chắc hẳn ông biết tôi nhỉ?”

“Các hạ là Vương tướng quân của quân khu Dự Châu?”

Hoà thượng Đức Viễn nhớ rằng mình từng đến nhà tắm hơi cùng đối phương vài lần.

Vương Sơn gật đầu cười: “Đúng vậy, chính là bổn tướng!”

“Vương tướng quân, đêm hôm khuya khoắt, sao ông lại đưa nhiều người đến Thiếu Lâm Tự tôi thế này?”

Thấy là người quen, hoà thượng Đức Viễn nhẹ lòng hẳn, ông lấy một bao thuốc lá Hoa Tử ra khỏi tay áo rồi đưa cho đối phương.

“Đừng lôi kéo làm thân với bổn tướng!”

Vương Sơn xua tay ngăn cản, giọng nói vang dội: “Có người tố cáo Thiếu Lâm Tự làm trái pháp luật, bây giờ bổn tướng sẽ đưa tất cả các người về thẩm tra!”

Làm trái pháp luật?

Hoà thượng Đức Viễn vẫn còn mờ mịt, giải thích: “Vương tướng quân, trong đây liệu có sự hiểu lầm gì không? Chúng tôi đều là hoà thượng, làm sao có thể làm trái pháp luật!”

“Vô sỉ!”

Vương Sơn tức giận quát lớn, lên giọng hách dịch: “Bổn tướng phụng mệnh làm việc, các người có làm trái pháp luật hay không, cứ đi theo tôi hẵng nói tiếp!”

“Bịch bịch bịch!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK