Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không chỉ như vậy, cô ta còn cố gắng vùi đầu vào trong nước, chỉ khi nghẹn đến mức không chịu nổi mới chịu ló đầu lên thở.

Nhưng mà, mười mấy phút đồng hồ trôi qua, du thuyền của Lý Trạch Vũ vẫn không rời đi, vẫn ở trong tầm mắt của cô ta như cũ.

Trên ván thuyền, Lý Trạch Vũ đang cầm kính viễn vọng nhìn ra đằng xa xung quanh giống như đang tìm kiếm cái gì đó.

Thấy một màn như vậy, Triệu Như Mộng cuống quýt vùi đầu lặn vào trong nước.

Cũng may, thân là võ giả nên lượng hô hấp khá tốt, nếu đổi lại là người bình thường đã ngâm nước từ lâu rồi.

Rất nhanh, đã gần hai mươi phút trôi qua, Triệu Như Mộng phát hiện du thuyền căn bản không có ý định lái đi, trong lòng không khỏi nghi ngờ có phải Lý Trạch Vũ đã phát hiện ra mình rồi hay không?

Không thể nào!

Nếu tên kia thật sự phát hiện ra cô ta nhất định đã đi tới bắt cô ta quay về.

Trong lòng nghĩ như vậy, Triệu Như Mộng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà để tránh trường hợp một lúc sau sẽ bị Lý Trạch Vũ phát hiện, cô ta bắt đầu lặng lẽ di chuyển dự định rời xa du thuyền.

Lại hơn nửa cảnh giờ trôi qua.

Triệu Như Mộng đã bơi gần ba cây số, trong lúc cô ta dừng lại thì phát hiện du thuyền đang ở ngay phía sau, hơn nữa khoảng cách của hai bên không khác trước kia là mấy!

Bị phát hiện rồi sao?

Không thể nào.

Triệu Như Mộng cho rằng Lý Trạch Vũ cũng muốn đi về hướng này, mà trong lúc vô tình cô ta lại chọn cùng một phương hướng với đối phương.

Chắc là trùng hợp!

Kết quả là Triệu Như Mộng lại bơi về một phương hướng khác.

Lại bơi tầm khoảng hai cây số nữa.

Triệu Như Mộng gần như hỏng mất!

Bởi vì du thuyền của Lý Trạch Vũ lại chạy cùng một phương với với cô ta, hơn nữa tốc độ không nhanh không chậm, cách cô ta một khoảng gần như không khác gì trước đó.

Để xác minh liệu có phải mình đã bị phát hiện hay không, Triệu Như Mộng lại đổi bởi sang một hướng khác.

Kết quả chứng minh phán đoán của cô ta là đúng!

Chỉ cần cô ta dừng lại, du thuyền cũng sẽ dừng lại theo, ngay từ khi cô ta di chuyển, du thuyền cũng bắt đầu di chuyển.

"Tên khốn nạn này!"

Triệu Như Mộng quyết định không chạy nữa, hơn nữa chủ động bơi về phía vị trí của du thuyền.

Một lát sau.

Lý Trạch Vũ đứng ở trên ván thuyền hút thuốc, nhìn thấy Triệu Như Mộng bơi về phía mình, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng nhưng trên gương mặt vẫn ra vẻ ngạc nhiên: "Vợ ơi, không phải em đi rồi sao? Tại sao lại quay về?"

"Để cho tôi đi lên!"

Triệu Như Mộng tức giận đến mức sắc mặt xanh mét.

Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: "Nếu đi rồi còn quay về làm gì?"

"Lý! Trạch! Vũ!"

Triệu Như Mộng nghiến răng nghiến lợi: "Mau để cho tôi đi lên."

Giằng co cả một buổi tối, lúc này cô ta đã vừa mệt vừa đói sắp không kiên trì nổi nữa.

"Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em coi ông đây là cái gì? Con vịt sao? Nhưng mà em vẫn chưa cho ông đây tiền bo mà!"

Lý Trạch Vũ hoàn toàn không quan tâm đến.

Triệu Như Mộng siết chặt hai nắm đấm, hận không thể nhảy lên du thuyền đè Lý Trạch Vũ xuống dưới rồi dùng nắm đấm cho đánh chết.

Đúng lúc này, có một con tàu chở hàng từ xa tới gần.


Triệu Như Mộng hừ một tiếng, lập tức phất tay về phía tàu chở hàng cầu cứu ngay trước mặt Lý Trạch Vũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK