“Giáo chủ, tuyệt đối đừng bị lừa.” Nam Cung Thạc lo lắng nhắc nhở: “Thập Điện Chủ và tả hửu sứ đều bị người quan phủ mang đi rồi, ngoài ra còn mấy trăm con rối trẻ con quan trọng đều bị khống chế, có thể nói Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi.”
“Ông nói gì?” Lý Trạch Vũ còn chưa tỏ thái độ, Hướng Dương Thiên đối diện lập tức trở nên kích động.
Nam Cung Thạc cười ha ha nói: “Lão Hướng, Vu giáo chỉ còn trên danh nghĩa thôi, ông cũng không cần nằm mơ giữa ban ngày tiếp nữa.”
Hướng Dương Thiên tức giận đến mức hít sâu một hơi.
Vu giáo không chỉ là gốc rễ của ông ta mà gộp lại còn là một thế lực to lớn, là thứ không thể thiếu trong kế hoạch lớn của ông ta.
Lúc này Nam Cung Thạc nói ra sự thật này cho ông ta, ông ta cảm thấy mình phải giết người cho hả giận.
“Giáo chủ, tên phản đồ này giao cho tôi.” Tư Mã Tam Nương ra tay trước, tung người phóng tới chỗ Nam Cung Thạc.
Nam Cung Thạc như gặp đại địch, bởi vì ông ta cũng biết thực lực của Tư Mã Tam Nương không còn dưới mình.
Nhưng mà một khắc sau…
“Vù!”
“Ầm!” Thân hình Lý Trạch Vũ một bên ngăn cản Tư Mã Tam Nương, đánh ra một chưởng tùy ý, người kia khó khăn tránh đi, ngay sau đó lùi lại một cách khá chật vật.
“Tôi còn chưa nói xong, mấy người đã vội muốn chết như vậy?” Lý Trạch Vũ đứng ở nơi đó, rất có khi thế một người giữ ải vạn người không thể qua.
Hướng Dương Thiên nheo mắt lại nói: “Cậu còn gì muốn nói?”
“Khụ khụ.” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái, giơ tay chỉ về phía hai người đối diện: “Nghe cho kỹ… Hai người cùng tiến lên, trên đường xuống suối vàng cũng có thể có người bầu bạn.”
“Ha ha ha.”
“Lý Trạch Vũ, cậu thật sự ngông cuồng, cực kỳ giống bản tọa lúc còn trẻ.”
Hướng Dương Thiên cất tiếng cười to nói: “Yên tâm đi, đợi lát nữa bản tọa chắc chắn sẽ giữ lại một mạng cho cậu.”
“Tôi cũng sẽ không nương tay.” Lý Trạch Vũ thành thật đáp lại.
“Tam nương, bà lui ra đi, tên phản đồ kia sau này xử lý cũng không muộn.”
Hướng Dương Thiên di chuyển tiến về phía trước một bước, bình tĩnh nói: “Ròng rã mười chín năm, vẫn chưa có ai đáng giá để bản tọa ra tay hết sức, mong cậu đừng để bản tọa thất vọng.”
“Đánh thì đánh, có thể đừng làm màu nữa không? Người cũng hơn trăm tuổi mẹ nó rồi mà cứ giống như đứa trẻ.” Lý Trạch Vũ tức giận mắng.
Nghe vậy, Hướng Dương Thiên dở khóc dở cưới, có điều trên người lại tỏa ra khí thế hừng hực.
Muốn ra tay à?
Trái tim Nam Cung Thạc căng thẳng, thầm cầu nguyện Lý Trạch Vũ nhất định phải thắng.
“Vù vù!” Hai bóng người cùng di chuyển, tóc độ nhanh như kinh hồng.
Cho dù là hai người Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong có được thực lực cảnh giới Đại Thừa thì cũng không thấy rõ lắm.
“Ầm ầm!” Lý Trạch Vũ và Hướng Dương Thiên cùng đánh ra một quyền, hai người lập tức đan xen nhau, thay đổi vị trí.
“Ầm ầm!” Tốc độ ra quyền của Hướng Dương Thiên nhanh hơn tí, thân hình Lý Trạch Vũ né tránh sang một bên, bỗng nhiên hắn đập nát chiếc giường đá.
Vì thế có thể thấy được sức lực của nắm đấm này lớn bao nhiêu.
Lý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, cơ thể lập tức bay lên không trung, liên tiếp đá hai phát.
“Oành oành…”
Hướng Dương Thiên không tránh được, hai tay đón đỡ, cả người lui về phía sau bốn năm bước.
Lý Trạch Vũ rơi xuống đất vững vàng, tiêu sái phủi bụi trên người.
Hai người đều rất ăn ý ngừng tay.
Rất rõ ràng, lúc trước đánh nhau chỉ để thăm dò độ nông sâu của đối phương.
Hướng Dương Thiên dao động, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra bình tĩnh và tự nhiên: “Xem ra Tam Nương chưa có nói rằng thằng nhóc cậu được xưng tụng là đệ nhất kỳ tài từ xưa đến nay, nhưng đáng tiếc hôm nay định sẵn sẽ phải chịu khổ ở đây.”