Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ cười lạnh, bỗng nhiên cao giọng nói: “Các ông còn mặt mũi hỏi tôi vì sao? Ở ngay trên hiệp ước, dám hỏi các ông làm được cái nào? Dựa theo ước định, bản thiếu gia có thể toàn quyền chưởng quản tông môn các ông.”

Mọi người nhíu mày thật chặt.

Đầu đuôi gốc ngọn Lý Trạch Vũ nói đều không oan uổng bọn họ, mà trên hiệp ước cũng giấy trắng mực đen, có chữ ký bọn họ tự tay ký, vốn không có lý do phản bác.

“Cái đó, Lý minh chủ ngài đại nhân không nhớ tiểu nhân, cũng đừng so đo nhiều với tôi như vậy, chúng tôi cam đoan sau này chỉ nghe lệnh ngài.”

Lệnh Hồ Bác ngượng ngùng nói.

“Ông im miệng.”

Lý Trạch Vũ chỉ vào mũi Lệnh Hồ Bác mắng: “Nơi này người không có tư cách nói nhất chính là ông, còn dồn ép ông đây tội tội ông cấu kết Vu giáo trước.”

Lệnh Hồ Bác quả quyết im miệng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất uất ức.

Bởi vì sau đó ông ta đã hiểu ra cái gì gọi là cấu kết Vu giáo, rõ ràng chính là cậu đào hố cho tôi.

“Lý minh chủ, có thể đừng nghiêm túc như vậy không, chúng tôi có thể cam đoan sau này sẽ thực hiệp hiệp ước.”

“Đúng đúng đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ thực hiện…”

Chưởng môn các phái lần lượt mở miệng cầu xin.

Nhưng mà thái độ Lý Đại đương gia kiên quyết: “Không có thương lượng.”

Nói đến đây hắn dựng thẳng ngón tay thứ hai lên: “Lựa chọn thứ hai chính là các ông có thể không thực hiệp hiệp ước, chỉ cần bồi thương hai tỷ phí vi phạm đồng là đủ.”

Mọi người lại hít sâu một hơi.

Lúc trước sở dĩ bọn họ bằng lòng sảng khoái ký phần hợp đồng này, một phần nguyên nhân rất lớn là bởi vì Lý Trạch Vũ ra tay rộng rãi, cho mỗi tông môn một tỷ.

Nhưng bây giờ bọn họ mới biết khoản tiền kia chính là khoai lang bỏng tay.

Hai tỷ, cho dù bán bọn họ đi cũng không kiếm ra được số tiền kia.

“Cho các ông nửa tiếng cân nhắc.”

Lý Trạch Vũ nói xong thì đứng dậy đi ra ngoài cửa, để lại tám người đưa mắt nhìn nhau.

Hồ Nhất Phong lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ, lần này thằng nhóc kia hình như làm thật.”

Thượng Quan Phi hừ lạnh nói: “Muốn bắt tôi nhường lại vị trí hội trưởng, nằm mơ.”

“Đúng vậy, chức chưởng môn tôi tuyệt đối sẽ không giao ra, về phần phí bồi thường vi phạm hợp đồng… Hừ, đòi tiền lão phu không có, đòi mạng thì có đây, có năng lực thì giết lão phu đi.”

Một lão già tóc trắng không sợ hãi nói.

“Hạ bang chủ nói chí phải, thằng nhóc kia to gan hơn nữa còn có thể giết hết chúng ta à?”

“Đúng vậy đúng vậy, chức chưởng môn này đừng hòng chúng tôi giao ra, có năng lực thì giết chúng tôi.”

Ý kiến của mọi người tạm Hà Tiến đã được thống nhất.

Nửa tiếng sau.

Hai tay Lý Trạch Vũ đút vào túi đi tới: “Chư vị, suy nghĩ thế nào rồi?”

“Lão phu tuyệt đối sẽ không giao chức bang chủ ra, đòi tiền không có, có mạng nè, có năng lực thì giết lão phu đi.”

Hạ lão tam – bang chủ Thiết Chưởng Bang rất kiêu ngạo mà nói ra đáp án.

“Được.” Lý Trạch Vũ gật đầu vui vẻ đáp lại, hắn sải bước đi tới trước mặt Hạ lão tam.

“Cậu…” Trong miệng Hạ lão tam mới thốt ra một chữ, năm móng vuốt của Lý Trạch Vũ đã nắm cổ ông ta.

“Răng rắc” một tiếng.

Cổ Hạ lão tam bị bẻ gãy, tắt thở bỏ mình tại chỗ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK