Lý đại đương gia từng tập trung nghiên cứu tâm lý học, hắn cảm nhận được cô nàng này không hề nói dối, vì vậy hắn ra lệnh cho Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong: “Nhốt cô ta lại trước đã!”
“Lý Trạch Vũ, anh đã nói sẽ thả tôi đi mà!”
Triệu Như Mộng lòng như lửa đốt: “Anh là đàn ông, không thể nói lời mà không giữ lời!”
“Đồ thần kinh!”
Lý Trạch Vũ liếc nhìn cô nàng, cười khẩy: “Tôi có nói sẽ thả cô đi, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải bảo người ta gửi tiền chuộc tới đây… Mười tỷ, một xu cũng không được thiếu!”
“Được, không thành vấn đề, tôi báo người chuyển tiền ngay đây!”
Triệu Như Mộng không hề lưỡng lự mà chấp nhận luôn.
Thấy vậy, Lý Trạch Vũ không khỏi sửng sốt.
Mười tỷ đấy, không phải một trăm đồng!
Trong toàn nước Hạ này, người có thể lấy ra khoản tiền lớn như vậy chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, xem ra Vô Tình Thần Cung thật sự tiền nhiều như nước.
Đầu óc hắn nhảy số rất nhanh, lập tức lật mặt: “Cái gì mà mười tỷ, cô nghe nhầm rồi, tôi nói là một trăm tỷ!”
Triệu Như Mộng tuy chưa trải nhiều sự đời nhưng cũng không phải đứa ngu, cô ta vừa nhìn đã hiểu Lý Trạch Vũ đang cố tình thổi giá, không nhịn được mà mắng: “Anh quá hèn hạ, đã nói là mười tỷ, tại sao đùng một cái đòi tăng lên gấp mười lần!”
“Tôi luôn nói là một trăm tỷ, chỉ có cô nghe nhầm thôi!”
Lý Trạch Vũ mặt dày, nhất quyết không thừa nhận mình nói hớ.
“Anh…”
Triệu Như Mộng tức nghẹn, nhưng chẳng thể làm gì được đối phương.
“Dù sao tôi cũng ra giá rồi, nếu không có tiền, tôi sẽ giam cô đến hết đời!”
Lý Trạch Vũ tỏ rõ thái độ “tôi không nói đùa” lên mặt.
“Tôi cho anh!”
Triệu Như Mộng cắn răng, một lần nữa chấp nhận.
Lý Trạch Vũ đứng hình tại chỗ.
Vô Tình Thần Cung giàu là cái chắc rồi, nhưng sao lại có nhiều tiền đến vậy được!
Cả một trăm tỷ mà không hề nhăn mặt chút nào.
Vả lại người này chỉ là Triệu Như Mộng, nếu đổi thành Hách Liên Vô Tình thì tăng giá gấp mười lần cũng không quá đáng nhỉ?
Một nghìn tỷ…
Vãi lồng!
Lý Trạch Vũ thầm tự trách bản thân lúc trước không vơ vét một khoản lớn từ Hách Liên Vô Tình, hắn ngấm ngầm hạ quyết tâm lần sau gặp mặt đối phương phải bắt trói lấy người rồi mới nói tiếp.
“Tôi sẽ đưa tiềm cho anh, bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống bàn bạc tử tế được không?”
Triệu Như Mộng bất ngờ chuyển chủ đề.
Lý Trạch Vũ sửng sốt: “Chúng ta có gì để bàn?”
“Hợp tác!”
“Thật sự không cần hợp tác!”
“Chẳng lẽ anh không muốn diệt trừ Thánh Vương?”
Triệu Như Mộng nhíu mày hỏi.
Lý Trạch Vũ lắc đầu, nói: “Nếu tôi không muốn, cô vẫn cho rằng lần trước mình chỉ cần dẫn theo một đám nhãi nhép kia là có thể giải cứu Hách Liên Vô Tình hả?”
A?
Triệu Như Mộng nhíu mày, hoảng sợ ra mặt: “Ý anh là… Anh cố tình để Thánh Vương trốn thoát?”
Lý Trạch Vũ nhếch mép cười lạnh: “Xem ra bé hổ như cô chưa ngu ngốc đến mức hết thuốc chữa!”