Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yori lập tức phủ nhận và nói: “Trận chiến này không thể đánh được!”

Bruce bất mãn nói: “Bộ trưởng Yori, người muốn xuất binh là ông, bây giờ người không muốn cũng là ông, rốt cuộc là ông muốn cái gì?”

Yori cau mày đáp: “Trước đây, tôi đề nghị xuất binh chỉ là muốn tạo áp lực hco nước Hạ, chứ không phải vì muốn khai chiến với nước Hạ!”

“Tôi cũng thấy không thể đánh, dù sao không phù hợp với lợi ích của chúng ta!”

Elif bày tỏ thái độ: “Cho dù muốn đành, cũng không thể để chúng ta ra tay!”

Mọi người đều đồng ý với quan điểm này.

Dù sao nếu thực sự khai chiến, chắc chắn sẽ phải đốt rất nhiều tiền.

Nhóm đại lão mở cuộc họp kéo dài sáu tiếng đồng hồ, mãi đến khi trời sáng mới kết thúc.

Elif đi ra khỏi tòa nhà, lập tức có một chiếc Lincoln xuất hiện trước mặt ông ta.

Tài xế rất hiểu chuyện, chủ động xuống xe mở cửa cho ông ta.

Một lúc sau, xe rời khỏi Nhà Trắng.

“Luthor, sao anh lái ngược hướng vậy?"

Elif liếc mắt đã nhận ra đây không phải là đường về nhà.

Luthor không quay đầu lại mà trả lời: “Chủ tịch nghị viện, ông họp cả đêm chắc hẳn rất mệt mỏi, tôi đưa ông đến một nơi có thể thư giãn.”

“Tôi không cần thư giãn, mau đưa tôi về nhà.”

Elif có dự cảm không lành, theo bản năng muốn lấy điện thoại.

"Kít kít!”

Chiếc xe dừng hẳn bên lề đường.

Ngay lập tức, một họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Elif, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Chủ tịch nghị viện, mong ông đừng làm khó tôi.”

Chỉ thấy Luthor một tay nắm vô lăng, tay kia cầm khẩu súng.

“Luthor, anh có bị điên không? Anh biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không…”

Lời còn chưa dứt, Elif như ý thức được điều gì, vẻ mặt đột nhiên kinh hãi: “Cậu... cậu không phải Luthor, lẽ nào cậu là… Quân Đế!”

‘Luthor’ nhếch miệng cười, lấy tay xé một lớp mặt nạ da người trên mặt, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của Lý đại đương gia.

“Lão già, không ngờ ông phản ứng nhanh như vậy…”

Đường Derland, thành phố New York.

Xe Stretch Lincoln lại khởi động, Elif là người lái xe.

“Quân Đế, tôi nghĩ chúng ta nên từ từ nói chuyện.”

Elif cố gắng giữ giọng điệu thân thiện, nhưng chỉ cần nghĩ đến người ngồi bên cạnh là “kẻ điên” khét tiếng, ông ta không thể nào bình tĩnh được.

Hít…hà…

Lý Trạch Vũ rí một hơi thuốc, nhẹ giọng nói: “Từ giờ trở đi, nếu ông còn nói một chữ, tôi sẽ tát ông một phát.”

“Quân…”

“Bốp!”

Elif dường như không tin, kết quả vừa mở miệng đã bị tát một cái.

“Fuck!”

Thân là chủ tịch đại hội đồng của quốc gia làm bá chủ thế giới, đây là lần đầu tiên ông ta bị tát vào mặt, lập tức ông ta bùng nổ tức giận.

Đáng tiếc là vô dụng!

“Bốp bốp bốp…”

Lý Trạch Vũ ra tay rất nhanh, chưa đầy một giây đã tát Elif ba phát, cuối cùng hắn nói xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không kiềm chế được nên đánh ông nhiều hơn một cái, như vậy đi, ông có thể nói thêm một chữ, tôi không đánh ông!”

“Cậu…”

Elif một tay nắm chặt vô lăng, một tay lại ôm hai má bỏng rát, nói xong một chữ liền vội vàng che miệng lại.


Đối với kẻ điên thì không có đạo lý gì để nói!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK