Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong miệng dơi máu phát ra tiếng cười quái dị.

Sau đó giọng nói Brandy vang lên lần nữa: “Huyết Hoàng đại nhân, ngài sẽ báo thù cho tôi, bởi vì… Quân Đế biết tung tích hoa trường sinh.”

Cái gì?

Trong chớp mắt, con ngươi Gutian bỗng nhiên co rụt lại: “Cậu nói thật à?”

Brandy không sợ hãi nói: “Huyết Hoàng đại nhân, thật ra lần này tôi ra ngoài là để chuẩn bị đi tìm hoa trường sinh, nhưng không ngờ tôi sẽ chết trong tay loài người hèn mọn kia, bây giờ tung tích hoa trường sinh chỉ có một mình Quân Đế biết.”

Nói đến đây trong miệng dơi máu lại phát ra tiếng cười quái dị.

Trong giờ phút này, lồng ngực Gutian phập phồng dữ dội, hơi thở trở nên dồn dập.

“Huyết Hoàng đại nhân, báo thù cho tôi đi, khặc khặc khặc…”

Tiếng cười im bặt, dơi máu cũng không thể duy trì hình dáng nữa mà biến thành mấy giọt máu rơi xuống đất.

“Decela!” Gutian hét lớn: “Lập tức phái người đi tìm Quân Đế, cho dù trả bất cứ giá nào cũng phải tìm được tung tích hoa trường sinh.”

“Vâng!” Decela cung kính lĩnh mệnh.

“Đợi đã.” Bỗng nhiên Gutian hét lên: “Mang Angela đi cùng, nói cho cô ta nếu như không muốn Quân Đế trở thành kẻ địch của tộc Bất Tử thì bảo cô ta khuyên Quân Đế cho tốt.”

“Hiểu rồi.” Decela ngầm hiểu.

Cùng lúc đó, thành phố New York.

Tận mắt nhìn thấy Brandy tan thành mây khói dưới ánh mặt trời, Lý Trạch Vũ không khỏi cảm thán thế giới kỳ diệu.

“Đừng giết tôi, đừng.” Ngay sau đó Lang Vương xách Jean ra né ném ra nắng giống như con gà con.

“A… A…” Tiếng kêu tan nát cõi lòng vang lên.

Bụi về với bụi, đất về với đất.

Thân vương tộc Bất Tử và quản gia của ông ta cứ mãi mãi biến mất như vậy.

Lý Trạch Vũ và Lang Vương lặng lẽ rời đi.

Nửa tiếng sau, hai người tới trang viên tư nhân Elif.

Diệp Khuynh Thành nhìn thấy Lý Trạch Vũ, không nhịn được lao vào lòng hắn.

“Anh không sao chứ?” Diệp Khuynh Thành đầy lo lắng hỏi thăm.

Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: “Anh có thể có chuyện gì?”

“Không có gì thì tốt.” Mấy ngày nay Diệp Khuynh Thành luôn cảm thấy mất tập trung, giờ phút này rốt cuộc có thể yên tâm.

Lý Trạch Vũ dịu dàng nói: “Em đợi anh thêm một lát.”

Diệp Khuynh Thành dịud àng ngoan ngoãn gật đầu.

Dưới sự mời mọc của Elif, Lý Trạch Vũ tiến vào phòng sách của ông ta.

Hai người bàn bạc hơn nửa tiếng bên trong.

Lúc Elif tự mình tiễn Lý Trạch Vũ, nụ cười trên khóe môi chưa từng biến mất, không khó đoán ra chắc chắn là Lý Trạch Vũ đã cho ông ta lợi ích gì đó.

Xế chiều hôm đó, Nhà Trắng liên tiếp công bố mấy tin tức.

Tướng quân năm sao bởi vì sức khỏe mà chủ động xin nghỉ hưu sớm, đã được hai điện phê chuẩn.

Hơn nữa trải qua sự đề cử nhất trí của dân chúng, Elif sẽ tiếp tục đảm nhiệm chức chủ tịch đại hội đồng.

Việc Elif tái đắc cử không gây ra nhiều phản ứng, nhưng đơn xin nghỉ hưu của tướng quân năm sao Bruce đã gây chấn động.

Yori làm một người bạn tốt của Bruce nên đã tự mình tới tiễn ông ta.

Bruce thu dọn đồ đạc cá nhân trong văn phòng xong thì đưa cho trợ lý, sau đó nhìn Yori nói: “Gần đây cẩn thận tí.”

Cẩn thận? Yori nhíu mày.

Có thể nắm giữ chức tể tướng cũng đủ chứng minh ông ta thông minh hơn đại đa số người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK