Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai tay Triệu Như Mộng luân phiên tránh né, nhiều lần suýt rơi xuống đất.

Lý đại đương gia làm như đang chơi đùa, đập tay xong lại đập bằng chân, tứ chi thay phiên.

“Lý - Trạch – Vũ!”

Giọng điệu của Lý Trạch Vũ lạnh lẽo đến cực độ, nếu có đủ sức mạnh, cô nàng nhất định sẽ khiến đối phương phải nếm trải cảm giác dưới bị mãnh hổ rình rập, trên bị tiểu nhân “bức ép”.

“Tôi ở đây, cô có thể trả lời!”

Lý Trạch Vũ nhếch mép cười khẩy, đồng thời ném một xẻng thật mạnh tới chỗ lồng sắt mà Triệu Như Mộng đang dán bụng vào.

“Keng keng!”

Chiếc lồng sắt phát ra tiếng kêu đinh tai, cũng may Triệu Như Mộng nắm rất chắc, bằng không rất có thể sẽ bị rung cho rơi xuống dưới.

“Anh là đồ khốn kiếp, thả tôi ra ngoài!”

Triệu Như Mộng hoảng đến độ tròng mắt đỏ hoe.

Dù sao cũng là đàn bà con gái, từ bé đến lớn cô ta chưa từng rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm thế này, tâm lý thật sự không chịu nổi.

Tuy vậy, Lý Trạch Vũ vẫn không hề tỏ ra thương hoa tiếc ngọc chút nào. Xem ra chỉ cần Triệu Như Mộng không nói, cho dù không ra đồn khiến đối phương rơi xuống khiêu vũ với hổ thì hắn cũng phải hù doạ cho cô nàng sợ đến mức sống dở chết dở.

“Cao thủ của Thần Cung nhiều như mây, cường giả cảnh giới Tông Sư có không dưới trăm vị, cường giả cảnh giới Võ Thánh có hơn bốn mươi người, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Nhân cũng có thể miễn cưỡng đạt tới hai chữ số!”

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Như Mộng phải khai ra sự thật.

Lý Trạch Vũ bây giờ mới chịu dừng tay, ngay đến hắn cũng bị chấn động bởi những con số này.

Tông Sư hơn trăm, Võ Thánh suýt soát năm mươi, cường giả cảnh giới Thiên Nhân ngoài kia hiếm hoi như lông phượng sừng lân ngoài kia cũng có thể miễn cưỡng đạt tới hai chữ số.

Nói không ngoa, đội hình như vậy đủ sức tung hoành toàn bộ giới võ lâm, dù là tam đại thánh địa cũng không thể cản nổi!

Hèn gì ngay cả Long Chủ như Tô Cẩn Hoa cũng tỏ ra thất thố khi nghe đến Vô Tình Thần Cung.

“Sào huyệt của Vô Tình Thần Cung ở đâu? Thế lực chủ yếu dàn trải ở bao nhiêu địa phương? Các cô có bao nhiêu thành viên?”

Lý Trạch Vũ hỏi một lèo ba vấn đề.

Khuôn mặt Triệu Như Mộng toát lên vẻ khó xử. Để lộ những thông tin này đồng nghĩa với việc phản bội Vô Tình Thần Cung. Đến lúc ấy, cho dù mẹ cô ta có là kỳ chủ thì bà ta cũng không thể bảo vệ được cô!

“Nói mau!”

Lý Trạch Vũ tỏ vẻ âm hiểm, thúc giục: “Nếu không nói, cô có tin ông đây sẽ cho con hổ có thêm bạn hay không!”

“Tôi không thể nói, tôi thật sự không nói được!”

Triệu Như Mộng nóng ruột đến mức không thể ăn nói mạch lạc.

“Mẹ kiếp, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”

Lý Trạch Vũ hừ lạnh, một lần nữa vận sức ném chiếc xẻng trong tay về phía lồng sắt.

“Keng!”

Lực rung khủng khiếp khiến cánh tay Triệu Như Mộng trở nên tê dại, suýt nữa đã làm cô ta không thể bám vững và rơi xuống.

“Grào…”

Con hổ bên dưới dường như cũng biết Lý Trạch Vũ ở bên ngoài đang giúp nó, nó hăng hái nhảy lên cao.

“Roẹt roẹt roẹt!”

Triệu Như Mộng phản ứng nhanh nhẹn, vội vàng leo lên mấy bước, tuy đã tránh khỏi miệng hổ trong gang tấc nhưng quần áo trên người vẫn bị móng vuốt của nó xé toạc.

“Lý Trạch Vũ, có giỏi thì anh giết chết tôi luôn đi!”

Triệu Như Mộng gào thét một cách điên dại.

“Giết người là phạm pháp, tôi không ngu đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK