Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cẩu Phú Quý yên lặng gật đầu, hắn cực kỳ đồng tình với đề nghị này.

Lý Trạch Vũ cười gượng, hắn âm thầm giơ ngón tay cái với hai tên tay sai.

Diệp Chính Bình giật mình, ông ta cười ha ha: "Ông giày này cũng đang có ý đó!"

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Lý Trạch Vũ: "Không bằng gả Khuynh Thành cho cậu, cậu thấy thế nào?"

"Cái gì?"

Lần này đến lượt Lý Trạch Vũ ngây ngẩn.

Diệp Khuynh Thành cũng thoát khỏi ngực mẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, mặc dù thẹn thùng, nhưng cô không có ý từ chối.

Tục ngữ có câu không ai hiểu con gái bằng cha.

Diệp An thấy biểu cảm này của con gái thì biết suy nghĩ của cô, lúc này ông ta cũng tiếp lời cha mình: "Mấy ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, dường như trong thiên hạ trong thiên hạ này không có ai thích hợp cưới con gái tôi hơn Lý Trạch Vũ cậu!"

Không ai chú ý tới, Diệp Khinh Nhu đứng bên cạnh lại đang gượng cười, càng không ai biết lúc này lòng cô ấy như bị ai đó túm chặt.

"Ha ha ha...Trò đùa này không vui chút nào!"

Lý Trạch Vũ chậc lưỡi, hắn xấu hổ đến mức ngón chân có thể đào ra được ba căn phòng một sảnh.

Dường như Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong không nhìn thấy biểu cảm này của Lý đại đương gia, bọn họ còn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Thiếu gia nhà tôi và Diệp tiểu thư là trai tài gái sắc, nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chắc chắn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời!"

"Chúng mừng thiếu gia, chúc mừng Diệp tiểu thư..."

Chúc mừng đại đương gia cái đầu cậu!

Ban đầu Lý Trạch Vũ còn cảm thấy hai tên tay sai Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong làm được việc, nhưng bây giờ hắn cũng có suy nghĩ muốn giết bọn họ!

Học Lôi Phong làm việc tốt là điều nên làm, đang êm đẹp lại nhắc đến chuyện này làm cái rắm gì!

"Việc này không thể nóng vội, chờ thêm vài ngày nữa tôi sẽ bàn bạc với Định Quốc."

Diệp Chính Bình bảo Lý Trạch Vũ tạm thời bình tĩnh.

"Vậy, mẹ tôi gọi tôi về ăn cơm, tôi không ở lại nữa, tạm biệt!"

Lý Trạch Vũ để lại một câu, hắn nhảy phụt lên máy băng trực thăng, rời khỏi nhà họ Diệp với tốc độ nhanh nhất.

"Thiếu gia, em còn chưa lên xe!"

"Bốp!"

Cẩu Phú Quý thưởng cho Vật Tương Vong một viên hạt dẻ, hắn tức giận nói: "Là lên trực thăng!"

Lúc này Lưu Thu Yến đi về phía hai người, bà khó hiểu hỏi: "Không phải mẹ thiếu gia của hai người đã..."

Bà chưa nói ra hai từ 'qua đời', nhưng Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong đều hiểu bà có ý gì.

"Hay là thiếu gia nhận mẹ nuôi bên ngoài?"

"Không có nghe thiếu gia nhắc đến!"

Nếu gọi hai anh em này là Ngọa Long và Phượng Sồ, e là không ai phản đối.

...

Sáng sớm hôm sau.

Lý Trạch Vũ ngủ mơ màng bị Tằng Thiết Trụ gọi dậy.

"Chú Tằng, để cho cháu ngủ thêm một lát đi, hôm qua cháu mệt chết rồi!"

"Cháu vẫn nên dậy đi, nếu không đợi lát nữa ông cụ đích thân đến đây, sợ là không dễ nói chuyện vậy đâu."

Tằng Thiết Trụ cười khổ khuyên nhủ.

Lý Trạch Vũ bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể duỗi eo rời giường.

Đánh răng rửa mặt hết hai phút, Lý Trạch Vũ đi theo Tằng Thiết Trụ ra ngoài ruộng tìm được Lý Viễn Sơn.

"Ông cố Lý, sáng sớm ông tìm cháu là có việc gấp gì sao?"


Lý Trạch Vũ vừa nói vừa châm thuốc lá để nâng cao tinh thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK