Bấy giờ Lý Trạch Vũ mới phát hiện mình đã tìm sai hướng rồi, thế là định chuyển hướng chuẩn bị đi tới nước Thảo Nguyên.
“Người anh em, tôi ở nước Thảo Nguyên cũng có người quen, tôi đi cùng cậu.”
Bute tự đề cử mình.
Lý Trạch Vũ từ chối ý tốt của hắn ta, nói: “Không cần đâu, cậu cũng có việc của mình, đợi khi nào rảnh cậu đến nước Hạ tìm tôi, cùng nhau uống rượu thỏa thích.”
“Vậy được.”
Tuy không nỡ, nhưng Bute vẫn không làm trái ý Lý Trạch Vũ.
Nhưng mà hắn ta lại bảo Thomas đích thân đi ngoại giao với nước Thảo Nguyên, để Lý Trạch Vũ được nhập cảnh vào nước Thảo Nguyên bình thường.
Trước khi chào tạm biệt, Bute còn đặc biệt tìm cho Lý Trạch Vũ một chiếc xe Hummer.
“Đi nhé!”
Lý Trạch Vũ vẫy tay chào tạm biệt, sau đó đạp chân ga nghênh ngang rời đi.
Hắn ta dõi mắt nhìn thấy bóng lưng chiếc xe, Bute đã dõi theo rất lâu nhưng vẫn không nỡ dời mắt đi.
Thomas thật sự không nhịn được hỏi: “Bute, tên nhóc đó rốt cuộc là ai?”
“Anh em tốt của tôi, cũng là ân nhân của tôi! Nếu như không có cậu ấy, lúc đó tôi sẽ không thể từ nước Mỹ trở về nước Hùng được!”
Tựa như nhớ lại quá khứ, cảm xúc trong lòng Bute rất phức tạp.
Thomas đứng bên cạnh nghe vậy thì cảm thấy kinh ngạc.
“Hóa ra hắn chính là Quân Đế, người gây bất lợi cho nước Mỹ…”
Nước Thảo Nguyên, thành phố Tích Lâm.
Người ra đón Triệu Như Mộng cùng Hách Liên Vô Tình chính là người có tiếng nói tuyệt đối trong quân đội, đại tướng Ô Lặc Cát.
“Thánh Vương.”
Ô Lặc Cát đặt tay phải lên ngực trái, Khóm người chín mươi độ, thể hiện nghi thức đón tiếp khách vô cùng cao quý nhất của nước Thảo Nguyên.
Cho dù trước Hách Liên Vô Tình trước mặt ông ta có tóc tai bù xù, toàn thân bốc mùi hôi thối, ông ta cũng không có chút gì chê bai, chỉ có lòng tôn trọng tận sâu trong con tim.
“Ô Lặc Cát, chắc là chúng ta đã có năm mười năm chưa gặp lại nhau rồi?”
“Đã bốn mười tám năm rồi!” Ô Lặc Cát giống như nhớ ra chuyện gì đó.
Năm đó cha ông ta bị đối thủ cạnh tranh âm thầm hãm hại, nếu như không có Hách Liên Vô Tình ra tay giúp đỡ, chỉ sợ là cả nhà ông ta đã chết dưới thủ đoạn thâm độc của đối thủ.
Mấy năm nay cũng là nhờ Vô Tình Thần cung hổ trợ tiền tài, ông ta mới có thể ngồi vững chức vụ đại tướng quân.
Cho nên Ô Lặc Cát vô cùng biết ơn Hách Liên Vô Tình.
“Chuyện qua rồi không cần nhắc đến nữa.”
Hách Liên Vô Tình cho rằng không nên nhìn lại quá khứ, trầm giọng nói: “Tôi bị kẻ gian hãm hại, không thể tiếp tục ở nước Hạ được nữa, cho nên khoản thời gian này ông hãy sắp xếp chỗ dừng chân cho bổn tọa."
“Không vấn đề.”
Ô Lặc Cát sẵn lòng đồng ý, nói: “Chỉ cần là ý của Thánh Vương, Thảo Nguyên chính là nhà của ngài, tôi đảm bảo không ai ở đây dám bất kính với ngài.”
“Tôi thích nơi nào đó yên tĩnh một chút.” Triệu Như Mộng đột nhiên nói.
Lúc này Ô Lặc Cát liếc nhìn về phía Triệu Như Mộng một cái, lại nhìn Hách Liên Vô Tình, hỏi nói: “Thánh Vương, vị này là?”
“Khụ khụ.”
“Cô ta là ‘bạn bè’ của bổn tọa! Cứ theo ý cô ta mà làm.” Hách Liên Vô Tình trả lời qua loa.
Ô Lặc Cát khẽ gật đầu, sau đó dặn dò cấp dưới nói: “Nhanh dọn dẹp hoa viên Lan Ngự ở biệt thự rồi sắp xếp cho Thành Vương vào ở.”
“Vâng!” Một binh sĩ gật đầu đáp.
Ô Lặc Cát nịnh nọt cười nói: “Thánh Vương, tôi đã cho người chuẩn bị bữa tối xong rồi, sau khi ăn cơm tối xong tôi sẽ đích thân dẫn ngài qua đó.”
“Được.” Hách Liên Vô Tình đồng ý nói.
Tuy nhiên đúng lúc này.
“Đại tướng quân!” Một binh sĩ hốt hoảng hấp tấp chạy vào.