Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tình huống phía cậu thế nào rồi?” Long Thanh Phong lo lắng hỏi.

Ông ấy và Tô Cẩn Hoa đã gửi gắm tất cả hy vọng vào người Lý Trạch Vũ cho nên bọn họ không nhịn được mà căng thẳng.

Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Tôi đang ở đầm rồng hang hở, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng cho mạng nhỏ của mình.”

“Vất vả cho cậu rồi.” Long Thanh Phong an ủi từ đáy lòng.

Lý Trạch Vũ bĩu môi nói: “Ông bớt đi, một câu vất vả thì có thể bỏ qua à?”

Long Thanh Phong trịnh trọng nói: “Nhóc con cậu yên tâm đi, Long Chủ đã chính miệng hứa hẹn, chỉ cần cạu có thể hoàn thành nhiệm vụ lần này, điều kiện trước đó cậu đề ra ông ấy có thể đồng ý.”

Hả?

Hai mắt Lý Trạch Vũ tỏa sáng.

Trước đó hắn từng nhắc tới với Tô Cẩn Hoa, nếu muốn hắn ra tay diệt trừ Vô Tình thần cung, trong vòng trăm năm, Hổ Khiếu quân của Bắc Cương đều phải họ Lý.

Lúc ấy đừng nói Tô Cẩn Hoa đồng ý, lão còn không thèm cân nhắc mà từ chối ngay luôn.

Bây giờ đột nhiên lại đồng ý yêu cầu của hắn, chắc hẳn trải qua chuyện Tôn Thành Binh làm phản đã khiến lão hoàn toàn cảm nhận được áp lực Vô Tình thần cung mang tới.

“Tôi ghi âm điện thoại rồi, đến lúc đó các người đừng trốn nợ nhé.” Lý Trạch Vũ thỏa mãn cúp điện thoại, lập tức nằm dài trên giường đi ngủ.

Ngày mai còn phải kết hôn nữa.

Còn chưa tới giờ tý, tiếng khua chiêng gõ trống chợt vang lên, náo nhiệt cả bộ lạc Chính Bạch Kỳ.

“Chú rể dậy rồi.”

“Cô dâu đã chờ ngài rất lâu…”

Tiếng gọi của thị nữ vang lên bên ngoài lều trại.

Hí…hà…

Lý Trạch Vũ vừa mới ngủ được một lúc, có hơi ngơ ngác, châm một điếu thuốc để tỉnh táo rồi mới thong thả từ trên giường thức dậy.

Mành lều được vén lên, bốn năm thị nữ lần lượt tiến vào, tay ôm bộ lễ phục cưới màu đỏ rực rỡ, không quan tâm Lý Trạch Vũ đồng ý hay không, giở trò bắt đầu thay đồ cho hắn.

“Chú rể đẹp trai quá!”

“Đúng là một cặp trời sinh với tiểu thư nhà chúng ta…”

Soi gương, khóe miệng Lý Trạch Vũ nở nụ cười khổ.

Đây là lần đầu tiên hắn “kết hôn”, mặc dù trong mắt hắn, đám cưới này chỉ là đám cưới giả.

Một lúc sau.

Khi Lý Trạch Vũ đi ra khỏi lều trại, hắn nhìn thấy trên thảo nguyên đã được dựng lên một đài cao trong đêm.

Dưới sự thôi thúc của các thị nữ, Lý Trạch Vũ bước lên đài cao chờ đợi.

Xung quanh nhanh chóng tụ tập những người chăn nuôi trong bộ lạc và các đệ tử của Vô Tình Thần cung.

Người Bát Kỳ rất coi trọng các nghi lễ cổ xưa, vì vậy đám cưới đã tiếp nối nhiều phong tục của triều đình nhà Thanh, ví dụ như Yêu Cơ đặc biệt yêu cầu người chuẩn bị một phần đồ cưới của “Dư Đường”.

Hơn nữa, lấy vợ cũng phải vào buổi tối, động phòng hoa chúc thì diễn ra vào ban ngày!

Hách Liên Vô Tình ngồi ở vị trí đầu tiên, mười sáu kỳ chủ lần lượt ngồi ở hai hàng sau.

Tiếng kèn, tiếng chiêng, tiếng trống dần dần kết thúc.

“Giờ lành đã đến!”

Một giọng nói the thé vang lên.

Lý Trạch Vũ nhìn thấy Triệu Như Mộng đội khăn trùm đầu, mặc bộ váy đỏ, được hai thị nữ dắt lên đài.


“Chú rể mau đứng dậy, đi ra phía trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK