“Con muốn làm gì mẹ cũng không ngăn cản con nữa, dù sao nên nói mẹ cũng nói rồi, mong con tự giải quyết cho tốt.” Bỗng nhiên Yêu Cơ mở miệng.
Nghe vậy, tiếng cười của Triệu Như Mộng hoàn toàn biến mất, chỉ thấy cô ta bước tới bên giường, cúi đầu nhìn chằm chằm Yêu Cơ: “Mẹ, con chỉ làm chuyện mình muốn làm, vì sao mẹ cảm thấy con sai chứ?”
“Nếu như con tự mình đi đúng đường từng bước thực hiện giấc mơ này, mẹ chắc chắn sẽ ủng hộ con, nhưng con không nên đi đường tà ma ngoại đạo.”
Đôi mắt Yêu Cơ đỏ lên, nước mắt che phủ đôi mắt, nức nở nói: “Như Mộng, đừng chấp mê bất ngộ nữa, quay đầu đi, bây giờ còn kịp.”
Quay đầu?
Ánh mắt Triệu Như Mộng bỗng nhiên sắc bén, chém đinh chặt sắt nói: “Con không sai, tại sao phải quay đầu? Từ xưa đến nay cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua, những người kia trở thành bàn đạp của con đều là vì bọn họ yếu.”
“Con đã gặp ma chướng rồi.” Yêu Cơ bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ không thể ngăn cản con, nhưng mẹ tin có một người chắc chắn sẽ ngăn cản con.”
“Mẹ ám chỉ là phu quân của con à?”
“Không sai.” Yêu Cơ thừa nhận.
“Ha ha ha…” Triệu Như Mộng cười xòa.
“Mẹ, có lẽ mẹ không biết, hắn đã tới bộ lạc chúng ta rồi, hắn sẽ nhanh chóng trở thành bàn đạp của con thôi.”
Không điên không thành ma, chỉ chính là Triệu Như Mộng.
Yêu Cơ làm thế nào cũng không ngờ tới thực lực của con gái tiến bộ cấp tốc cũng không phải bởi vì gân cốt rất tốt, mà là lợi dụng môn tuyệt hộc “thay mận đổi đào” này hại người lợi mình.
Trước mắt nghe thấy Lý Trạch Vũ đã tới bộ lạc, trái tim bà ta lập tức thắt lại, bà ta vũng vẫy đứng dậy từ trên giường.
Nhưng mà giày vò cả buổi, ngay cả làm bà ta cũng tốn sức, càng đừng nhắc tới xuống giường đi tìm Lý Trạch Vũ.
“Mẹ, mẹ không ngăn cản con được.”
“Con vẫn nói câu đó, ngày con thành công mẹ sẽ biết con đúng.”
Nói xong Triệu Như Mộng quay người muốn rời khỏi.
“Đợi đã.” Yêu Cơ gọi lại.
Triệu Như Mộng dừng bước quay người lại: “Mẹ, ngài còn gì dặn dò à?”
“Hắn đã bái đường cùng con, lẽ nào con cũng nhẫn tâm tổn thương hắn?” Yêu Cơ lo lắng.
Trước mắt bà ta có thể ngăn cản con gái cũng chính là có người “con rể” Lý Trạch Vũ này, nhưng nếu ngay cả Lý Trạch Vũ cũng ngã xuống thì con gái của bà ta chắc chắn rơi vào vực sâu tăm tối.
“Cho dù nói thế nào hắn cũng là ‘phu quân tốt’ của con, con chắc chắn giữ lại một mạng cho hắn, ha ha ha…”
Triệu Như Mộng vừa cười vừa vén rèm cửa lên rời đi.
Yêu Cơ ngu ngơ nằm trên giường, trong lúc nhất thời mặt xám như tro.
Một lát sau.
“Rầm rầm!” Bên ngoài lều bỗng nhiên truyền đến tiếng đấm đá, ngay sau đó màn cửa bị người ta xốc lên, một bóng người vọt vào.
Yêu Cơ nghiêng đầu nhìn lại, trong mắt lập tức lóe sáng: “Là cậu.”
“Chà chà!”
Lý Trạch Vũ nhếch miệng: “Tuyệt đối đừng nói tôi là con gái bảo bối của bà biến bà thành như vậy nhé.”
Lần đầu nhìn thấy Yêu Cơ hắn đã biết công lực đối phương đã hoàn toàn biến mất, đồng thời gân cốt đứt đoạn.
“Haizz!” Yêu Cơ thở dài, bỗng nhiên giống như nghĩ đến cái gì, vội nói: “Nhanh, Như Mộng vừa đi không lâu, cậu mau đuổi theo nó.”
“Cô ta đi đâu?” Lý Trạch Vũ nhíu mày.