trong lòng hắn ta cũng bị tên này hạ gục!
Lý Trạch Vũ phủi bụi trên người, nhàn nhạt nói:
"Kim thương bất ngã*!"
*Vốn là để nói võ lâm cao thủ anh dũng ngăn địch, hiện
tại còn được dùng để chỉ các anh giai sinh lí mạnh khi xoạc, ‘dựng’ lâu trong
thời gian dài mà không xuất.
"Kim thương bất ngã là gì?"
Louis lại hỏi.
Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn nói: "Đừng hỏi nhiều,
lát nữa ông sẽ biết!"
Nói xong, hắn ung dung ngồi xuống ghế sofa.
Louis và Gurio không dám manh động, vì họ đều biết
mình không phải là đối thủ của Lý Trạch Vũ.
Còn việc gọi Thập Tự Kỵ Sĩ bên ngoài, họ căn bản
không có ý nghĩ này.
Bởi vì trước khi Thánh Kỵ Sĩ đến, có khả năng Lý Trạch
Vũ đã hạ gục họ rồi.
Hiss... Ha...
Lý Trạch Vũ ngậm một điếu thuốc, nhìn Gurio: “Muốn
chết hay muốn sống?"
"Sống!"
Gurio thốt lên.
Lý Trạch Vũ khịt mũi cười khẩy: “Ngồi xuống nói chuyện."
"Được!"
Gurio không dám chống cự, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Lúc này, Louis bắt đầu ngứa ngáy khắp người, càng
gãi càng ngứa, ông ta biết chắc chắn là do viên thuốc vừa nãy.
"Đưa thuốc giải cho ta!"
Louis nhìn chòng chọc Lý Trạch Vũ.
Nhưng Lý Trạch Vũ thậm chí không thèm nhìn ông ta, tự
mình trò chuyện với Gurio.
Louis quyết định liều chết đánh cược một lần, muốn
nhân cơ hội này tấn công Lý Trạch Vũ.
"Lão già, tôi khuyên ông tốt nhất đừng manh động!"
Hai tay Lang Vương mỗi tay cầm một khẩu súng, họng
súng chĩa thẳng vào người Louis: "Tất nhiên, ông cũng có thể thử xem ông và
viên đạn, cái nào nhanh hơn."
Khoảng cách mười bước chân, trên đời này không ai
nhanh hơn được viên đạn!
Louis cố nén bồn chồn.
Gurio cẩn thận lên tiếng: "Quân Đế, cậu đưa thuốc
giải cho thầy ta đi, cậu muốn điều gì cũng có thể thương lượng mà."
Nghe vậy, Louis cảm thấy an ủi phần nào, thầm nghĩ
không uổng công mình đã nâng đỡ người học trò này.
“Đêm nay hai
người các ông chỉ có một người được sống, ai sống ai chết do chính ông quyết định.”
“Để ông ta chết đi!”
Lời nói nhẹ bỗng của Lý Trạch Vũ khiến thái độ của Gurio
lập tức thay đổi.
Thầy quan trọng, nhưng tiếc là cũng không quan trọng
bằng mạng nhỏ của mình.
Hơn nữa, trong thâm tâm Gurio, hắn ta thực sự mong Louis
sớm chết đi, như vậy hắn ta mới có thể trở thành Thánh Hoàng danh chính ngôn
thuận.
“Mẹ kiếp! Gurio, mày có biết mình đang nói gì
không?”
Louis tức giận đến mức không thể kiềm chế được.
Gurio nhận ra sự bất mãn của Louis, nhưng cũng chỉ
có thể cứng đầu giải thích: “Thầy, ngài sắp một trăm tuổi rồi, nhưng con còn trẻ!”
“Súc sinh, mày có ngày hôm nay đều là nhờ tao, vậy
mà bây giờ mày lại dám phản bội tao!”
Một câu nói suýt khiến Louis tức đến mức phun ra
máu.