Sau khi thở ra một hơi, Andres trầm giọng hạ lệnh: “Jack, bảo người của anh tiêu tốn sức lực thêm chút, để chiến đội Loucester tiếp nối xông lên!”
"Chỉ huy trưởng, làm như vậy không công bằng với chúng ta!”
Vẻ mặt Jack như nuốt phải ruồi bọ, vô cùng khó coi.
Cho dù cuối cùng xử lý được Quân đế, hắn ta cũng chẳng thể thành một Tư lệnh vẻ vang, hơn nữa công lao còn được tính cho chiến đội Loucester.
Mệnh lệnh của Andres như vậy tức là bảo nhóm MI5 của hắn ta làm bia đỡ cho chiến đội Loucester.
“Anh đang chất vấn quyết sách của tôi sao?”
Andres đột nhiên cất cao giọng, đầy vẻ bất mãn.
Mỗi một thành viên của MI5 là tinh anh, điều này không thể phủ nhận, nhưng so với chiến đội Loucester thì chẳng đáng kể là bao.
Dù sao chỉ là một đám đặc công tinh anh, muốn thì bồi dưỡng thêm vài chục người, nhưng đội viên của chiến đội Loucester thì phải mất năm năm đào tạo, thậm chí tám năm mười năm mới xây dựng được một đội ngũ át chủ bài.
Bên nào nặng bên nào nhẹ, kẻ ngốc cũng phân biệt được.
“Đù... đù mé!”
Jack đột nhiên nổi khùng chửi thề.
Andres tưởng hắn ta bất mãn với lệnh của mình, không khỏi nghiêm giọng chất vấn: “Mẹ nó, anh muốn vi phạm sao?”
“Không, không phải!”
Jack run rẩy chỉ về phía trước: “Chỉ huy trưởng, anh, anh nhìn đi...”
Andres ngước mắt nhìn, chẳng biết từ lúc nào, xác chết dưới đất đã tăng lên gấp đôi, những thành viên MI5 bao vây Lý Trạch Vũ cũng không dám tự tiện xông lên.
“Mẹ nó... giống quỷ hông hà!”
Andres hoảng sợ, cực kỳ hoảng sợ.
Lý Trạch Vũ bị vây quanh, nhưng đám người vây quanh hắn không một ai dám tiến lên.
Giờ phút này, trên mặt hắn, từ đầu đến chân không có chỗ nào không nhuốm máu đỏ, người ta chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng rét run.
Lý Trạch Vũ dừng tay lại, lấy một hộp thuộc lá nhăn nhúm trong túi áo ra, rút một điếu cong vèo.
Xoạch!
Hắn châm điếu thuốc, hút mạnh mấy hơi, sau đó nhếch mép cười khẩy với Andres.
Chỉ một nụ cười thôi mà khiến Adres cảm thấy có lẽ cả đời mình sẽ không sao quên được!
“Giết, giết hắn!”
"Liệp Ưng, dẫn người của anh, không tiếc... không tiếc bất cứ giá nào cũng phải xử lý hắn!”
Andres cảm thấy nếu như hôm nay không thể đánh gục Quân đế, tương lai người này chắc chắn sẽ trở thành ác mộng đối với nước Anh.
Liệp Ưng cũng có suy nghĩ này.
Roạt!
Một thanh dao Kukri xuất hiện trong tay hắn ta, hắn ta nghiêng đầu nói với cấp dưới phía sau: “Chúng ta phải dùng cả hai tay bảo vệ huyền thoại bất bại này!”
“Giết!”
“Giết!”
Mười mấy đội viên thuộc chiến đội Loucester đồng thanh hô lên, sát khí vô hình như bao trùm lên nhóm người này.
“Các người lui xuống hết, để chiến đội Loucester ra tay nào!”
Jack sợ trở thành một Tư lệnh như không, lập tức bảo người của mình lui xuống.
Hít… hà...
Rít xong điếu thuốc, Lý Trạch Vũ lăm lăm thanh quân đao trong tay, dùng tấm áo trắng nhuộm đỏ lau cán nó.
“Chiến đội Loucester ấy à, hôm nay xóa tên nhé...”