Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thấy du thuyền phía sau dần dần đuổi tới, Triệu Như Mộng biển bản thân chạy không thoát.

Nếu đã chạy không thoát thì thẳng thắn đối mặt luôn đi.

Cô cảm thấy mình đã dung hợp thành công chín phần công lực của Hách Liên Vô Tình, sẽ không yếu hơn Lý Trạch Vũ quá nhiều.

Nếu đối phương dám ép cô ta, chẳng qua là cá chết lưới rách mà thôi!

Triệu Như Mộng hạ quyết tâm xong cũng không rối rắm nữa, yên lặng đợi du thuyền tới gần.

"Hi, vợ ơi, thật sự trùng hợp quá! Chúng ta lại gặp nhau rồi!"

Lý đại đương gia đứng ở trên ván thuyền, từ trên cao nhìn xuống, vẫy tay: "Đúng rồi, vợ ơi sao em không chạy nữa thế?"

Đôi mắt đẹp của Triệu Như Mộng nhìn chăm chú, bất mãn nói: "Lý Trạch Vũ, chẳng lẽ anh không chịu buông tha cho tôi thật sao?"

(Đoạn này cãi nhau á nên tui để xưng hô tôi - anh)

"Vợ ơi, sao em không gọi cả phu quân luôn thế?"

Lý Trạch Vũ nghiêm mặt, ra vẻ bất mãn.

Triệu Như Mộng nhíu mày, cười lạnh, nói: "Đã tới lúc này rồi anh đừng giả vờ nữa, anh có coi tôi là vợ ư? Trái tim của anh đã bị đám hồ ly tinh thông đồng với anh lấy đi từ lâu rồi!"

"Này này này... Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói lung tung nhé."

Lý Trạch Vũ lời lẽ chính đáng giải thích: "Những người bạn nữ của anh quen biết anh sớm hơn em, thậm chí người ta còn chưa nói là em dụ dỗ anh, sao em có thể nói người ta là hồ ly tinh cơ chứ?"

"Ơ..."

Triệu Như Mộng bỗng dưng nghẹn lời.

"Em lên thuyền trước đi."

Lý Trạch Vũ vẫy tay, cả người lẫn vật lộ ra một nụ cười vô hại.

"Hai chúng ta là vợ chồng, có chuyện gì có thể bình tĩnh nói, ngàn vạn lần đừng làm tổn thương đến hòa khí..."

Nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Lý Trạch Vũ, Triệu Như Mộng dao động, lại ma xui quỷ khiến gật đầu.

Một lát sau.

Ngay khi Triệu Như Mộng vừa mới lên trên thuyền, nụ cười trên gương mặt Lý Trạch Vũ chợt biến mất, phụng phịu nói: "Em đã biết sai chưa?"

Hả?

Triệu Như Mộng sửng sốt, đầu óc mơ màng.

"Vi phu hỏi em đã biết sai hay chưa?"

Triệu Như Mộng khó hiểu nói: "Anh có ý gì?"

"Hừ!"

Lý Trạch Vũ hừ lạnh một tiếng, nói: "Em để cho anh đuổi theo em ba ngày ngày hai đây, suýt chút nữa làm cho ông đây mệt chết rồi, chẳng lẽ em không sai sao?"

Triệu Như Mộng không biết hắn đang muốn chơi trò gì, vì thế im lặng không nói lời nào.

"Đi, trong khoang thuyền có quần áo của anh, đem đi giặt sạch trước đi."

Lý Trạch Vũ nói như ra lệnh.

Triệu Như Mộng nhíu mày, hỏi: "Lý Trạch Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Không làm gì cả!"

Lý Trạch Vũ cười hề hề, nói: "Mấy ngày hôm nay bị em làm cho tâm trạng không tốt, mà phong cảnh ở đây rất đẹp, không khí không tệ cho nên anh quyết định ở trên biển thả lỏng vài ngày."

"Vậy anh để tôi giặt quần áo cho ư?"

"Quần áo bẩn nên cần phải giặt, nếu không lấy cái gì mà thay?"

Lý Trạch Vũ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Triệu Như Mộng lại không hề động đậy, giọng nói lạnh lùng: "Tôi hỏi anh, rốt cuộc có chịu buông tha cho tôi hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK