Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngài William, em còn phải..."

Hai cô gái diêm dúa kia vẫn chưa nhận ra sự bất thường.

William xuất thân từ quân đội, vậy nên phản ứng đầu tiên của hắn ta là cầm lấy khẩu súng lục đặt ở tủ đầu giường.

"Bụp~~~ "

Một khẩu súng lục gắn ống hãm thanh được bóp cò, đạn bay chính xác vào lòng bàn tay William.

"Á!"

William đau đến mức quát to một tiếng, đang chuẩn bị hét kêu vệ sĩ bên ngoài vào thì "Cạch!"

Một họng súng lục đã chĩa vào đầu hắn ta.

"Á..."

Hai cô gái điếm bị sợ tái mét mặt, cô nào cũng thét chói tai!

"Xoẹt xoẹt!"

Một tên đàn ông mang mặt nạ cầm dao, lần lượt chém ngất hai cô gái.

William nhíu mày hỏi: "Bọn mày là ai vậy?"

"Bớt nói nhảm, mặc quần áo vào rồi đi cùng bọn tôi!"

Một người đàn ông ra lệnh.

William cố giữ bình tĩnh: "Cha tao chính là Tướng Bruce, tụi bây có biết làm như vậy sẽ có hậu quả gì không!"

"Pằn~~~ "

"Á!"

William vừa mới nói xong, tên đàn ông lúc nãy lại nổ súng bắn vào cánh tay hắn ta lần nữa.

Một người đàn ông khác không nhịn được nói: "Mẹ nó dài dòng quá, giờ mà còn ồn ào nữa là ông đây cho một phát súng tiễn đi luôn đó!"

"Mẹ kiếp!"

Mặc dù William tức giận điên cuồng, nhưng hắn ta thật sự cảm nhận được sát khí của hai người trước mặt mình nên cũng tạm thời không dám vênh váo nữa.

Một lát sau, dưới sự khống chế của hai người đàn ông, William rời khỏi phòng.

Trên đường đi, có ít nhất hai mươi mấy người nằm trên mặt đất!

William vô cùng sợ hãi!

Phải biết hai mươi mấy người này đều là vệ sĩ chuyên nghiệp mà cha hắn ta mời về, tất cả đều đặc công tinh anh giải ngũ.

Đối phương có thể giải quyết nhiều người như vậy nhưng vẫn lặng yên không tiếng động, đủ để nhìn ra đây không phải là một tổ chức tầm thường.

Một lát sau.

William bị đưa ra khỏi club, cuối cùng lên một chiếc xe hơi rất sang trọng.

Anne đang ngồi trong xe chờ lập tức lấy điện thoại ra gọi cho số đầu tiên: "Bắt được người rồi ạ!"

"Mang tới đây!"

Giọng nói rét lạnh của Lý Trạch Vũ vang lên.

"OK!"

Thấy Anne cúp điện thoại, William vội vàng hỏi: "Rốt cuộc mấy người là ai thế?"

Anne chỉ cười lạnh rồi thản nhiên nói: "Không cần lo lắng, chỉ cần ngoan ngoãn phối hợp, ông vẫn có thể thấy được ánh mặt trời ngày mai."

"Nhưng cô còn chưa nói các cô là ai mà?"

William nhìn chằm chằm Anne.


Anne bắt chéo hai chân, nhìn hắn ta với vẻ trào phúng: "Chúng tôi là ai cũng đâu quan trọng, quan trọng là ông không cần kỳ vọng vào chuyện có người cứu được mình, bao gồm cả cha của ông..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK