Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông có phải minh chủ võ lâm đâu mà đòi bọn tôi phải nghe theo?!

“Nếu các vị cảm thấy La mỗ không hơp thì cũng có thể đề cử người khác, chỉ cần đặt mục tiêu diệt trừ tà giáo lên hàng đầu, vậy La mỗ sẽ ủng hộ hết mình.”

“Đúng là tiêu chuẩn kép!” Bạch Tố Y không nhịn được mà cắt ngang: “Chẳng lẽ sư thúc của tôi lại không toàn tâm toàn ý phải đối phó tà giáo? Vậy sao mấy người còn khiến ngài cảm thấy nguội lạnh chứ?”

La Thiệu Vân xụ mặt, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Đúng lúc này, Tiêu Dao cung nhận được tin cấp báo.

Chưởng môn Lệnh Hồ Bác phái Hoa Sơn đang kêu cứu…

Phái Hoa Sơn.

Lệnh Hồ Bác vừa mới trở về còn chưa kịp uống một ngụm trà, thì có đệ tử báo, có người bao vây phái Hoa Sơn bọn họ.

Hay thật!

Lệnh Hồ Bác vốn bị chọc tức ở Tiêu Dao cung, bây giờ còn có người dám đến phái Hoa Sơn gây chuyện!

Nếu ông ta không giết vài người, sao có thể nuốt cục tức này được?

Kết quả là Lệnh Hồ Bác đích thân dẫn theo mấy chục đệ tử nổi danh đi ra ngoài cửa lớn, ông ta đang định hắng giọng quát, hỏi người nào không sợ chết...

Kết quả...

Chỉ thấy một đám mặc đồ đen đông chật như nêm cối.

Khóe miệng Lệnh Hồ Bác khẽ nhếch lên, nuốt lời định nói xuống.

Thế nhưng dù sao ông ta cũng là chưởng môn, cho dù trong lòng hoảng sợ, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói: "Mấy người là ai? Tại sao lại đến phái Hoa Sơn chúng ta gây hấn?"

"Lệnh Hồ Bác, ông thật oai phong!"

Một giọng nói khàn khàn vang lên, đám mặc đồ đen rất ăn ý tách ra một con đường nhỏ.

Chỉ thấy Nam Cung Thạc đi lên phía trước.

Trong phút chốc, con ngươi Lệnh Hồ Bác co rút mạnh: "Ông chính là tùy tùng của Lý Trạch Vũ!"

Hai người đã gặp nhau ở Nhật Bản, cho nên ông ta nhìn một cái là nhận ra thân phận của đối phương.

"Vô liêm sỉ, ông nói hưu nói vượn gì đó!"

Vẻ mặt Đại Hộ Pháp vô cùng khó coi.

Dù sao xung quanh có nhiều đàn em như vậy, Lệnh Hồ Bác lại không lựa lời.

"Nói bậy?"

Lệnh Hồ Bác cười lạnh, lòng rõ như gương, nói: "Là Lý Trạch Vũ phái ông tới đúng không?"

"Lý Trạch Vũ cái gì? Bổn tọa không hiểu ông đang nói gì!"

Nam Cung Thạc nghiêm mặt, ông ta hừ lạnh nói: "Năm đó mấy người cũng bao vây Vu giáo chúng tôi như vậy, hôm nay bổn tọa đến tính sổ."

"Xoẹt xoẹt!"

Đám mặc đồ đen đều lấy binh khí ra, ánh sáng sắc bén bắn ra bốn phía.

Lệnh Hồ Bác biến sắc: "Ông là người của Vu giáo?"

"Vô nghĩa, bổn tọa chính là Đại Hộ Pháp của Vu giáo!"

Nam Cung Thạc đắc ý nói.

Con ngươi Lệnh Hồ Bác co rút.

Năm đó khi ông ta giao đấu với Nam Cung Thạc, người sau đã bọc kín trong đồ đen, vậy nên cho dù lần trước gặp nhau ở Nhật Bản, ông ta cũng không nhận ra thân phận của đối phương.

Nhưng bây giờ cẩn thận nhớ lại, không phải thiên tàn chân chính là tuyệt kỷ của Đại Hộ Pháp Vu giáo sao?

Khi đó Lý Trạch Vũ còn nói cái gì mà thiên tàn chân là hắn truyền cho người này...

"Ha ha ha, không ngờ, không ngờ tới!"


Suy đoán không sai, Lệnh Hồ Bác cao giọng cười to: "Lý Trạch Vũ luôn miệng nói muốn dẫn võ lâm chính đạo chúng tôi đối phó với Vu giáo, nhưng sau lưng lại nhận Đại Hộ Pháp của Vu giáo là tay sai, đúng là một thằng tiểu nhân đê tiện!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK