Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Đại Cẩu lên tiếng trấn an bà ta: “Văn phu nhân, việc cấp bách cần làm bây giờ là cầu xin viện trợ từ nước Mỹ.”

“Không sai! Cả nước Nhật Bản nữa, khoảng cách giữa bọn họ và chúng ta khá gần, hãy nhờ nước Nhật Bản phái quân hạm tới đây đe doạ, đánh đòn tâm lý đội quân lớn Nam Cương.”

Văn phu nhân ép bản thân phải thật bình tĩnh.

Tô Đại Cẩu gật đầu, nói: “Tôi sẽ cho người đi làm ngay.”

“Khoan đã!” Văn phu nhân bỗng lên tiếng kêu dừng: “Có thể lần này nước Hạ sẽ làm thật, để phòng trừ chuyện lỡ như, hãy để tàu tuần tra sân bay bên ngoài nước Mỹ tới đây, nếu không chắc chắn sẽ không ngăn cản được tướng quân quân Nam.”

“Đã rõ.” Tô Đại Cẩu rời khỏi văn phòng.

Văn phu nhân xoa hàng lông mày, bà ta cảm thấy phiền muộn vô cùng.

Bà ta không hiểu tại sao đang êm đẹp lại biến thành như vậy.

Cung Vô Địch!

Nếu không phải tại cái lão già khốn nạn này thì Quân đế sẽ không đánh giết đến tận đảo Nguyệt Lượng, bọn họ cũng sẽ không xảy ra xung đột với binh lính nước Hạ.

“Người đâu!” Văn phu nhân lạnh giọng hét.

“Cạch!”

Cửa văn phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ tóc ngắn, tuổi xấp xỉ với Văn phu nhân bước vào. Bà ta chính là thuộc hạ thân cận của Văn phu nhân – Tiêu Mỹ Mỹ.

“Mỹ Mỹ, đã điều tra ra chưa? Tại sao Cung Vô Địch và Quân đế lại xảy ra mâu thuẫn?” Văn phu nhân hỏi.

Tiêu Mỹ Mỹ cau mày đáp: “Văn phu nhân, tôi đã âm thầm phái người tới đảo Thiên Đường điều tra, nhưng chỉ tra được là Quân đế muốn lấy thứ gì đó của Cung Vô Địch, còn cụ thể là gì thì tôi chưa điều tra ra.”

“Ồ?”

Văn phu nhân tỏ vẻ tò mò, dường như bà ta rất muốn biết đó là thứ gì mà có thể khiến Quân đế để tâm như vậy.

“Cạch!”

Văn phu nhân còn chưa kịp đưa ra phỏng đoán, cửa phòng lại bị ai đó đẩy ra.

Tô Đại Cẩu vừa thở hồng hộc vừa chạy vọt vào trong: “Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Tự nhiên Văn phu nhân có một dự cảm chẳng lành: “Chuyện gì không ổn?”

“Văn phu nhân, vừa nãy tôi liên lạc với nước Nhật Bản, đối phương nói đây là chuyện riêng của người nước Hạ, bọn họ không tiện nhúng tay.”

Cái gì?

Nghe thấy lời này, Văn phu nhân tức đến nỗi đứng bật dậy khỏi ghế, lòng bà ta đang rối như tơ vò.

“Còn nữa…” Tô Đại Cẩu lau mồ hôi lạnh, hắn ta bổ sung thêm: “Bên phía nước Mỹ nói bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến giữa nước Hùng và nước Tiểu Lan nên tạm thời không thể viện trợ cho chúng ta.”

“Khốn nạn, lũ khốn nạn!”

Văn phu nhân tức đến nỗi run bần bật, giận dữ quát tháo: “Vào những thời khắc mấu chốt thế này, mấy lão quỷ đó chẳng đáng tin chút nào!”

Tô Đại Cẩu ngượng ngùng: “Nhưng bên phía nước Mỹ nói, nếu chúng ta cần vũ khí, bọn họ có thể phái người vận chuyển tới đây. Có điều… Giá cao hơn bình thường năm mươi phần trăm, bởi vì chiến tranh giữa nước Hùng và nước Tiểu Lan càng lúc càng căng thẳng, vũ khí rất khan hiếm.”

“Rầm!”

“Mấy lão già quỷ đó chỉ muốn bán vũ khí kiếm tiền, họ coi chúng ta là lũ ngốc ư?”

Văn phu nhân tức tối đậm mạnh vào bàn trong văn phòng, cuối cùng lại bất lực ngã xuống ghế.

Tiêu Mỹ Mỹ tiến tới, quan tâm hỏi: “Văn phu nhân, giờ ngài đừng kích động, sức khỏe là quan trọng. Hơn nữa tôi cảm thấy chuyện này không hẳn là không có cách giải quyết.”

“Bà có cách sao?” Văn phu nhân tỏ vẻ chờ mong.

Tiêu Mỹ Mỹ khẽ cười, sau đó nói với hàm ý sâu xa: “Nguyên nhân gây ra chuyện này là mâu thuẫn giữa hai người Quân đế và Cung Vô Địch, Quân đế muốn sở hữu một món đồ mà Cung Vô Địch có, mà Cung Vô Địch lại đứng về phía chúng ta…”


Tiêu Mỹ Mỹ vẫn chưa nói hết câu, nhưng Văn phu nhân và Tô Đại Cẩu đã ngầm hiểu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK