"Tôi thích nói chuyện với người thông minh."
Lý Trạch Vũ đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Gutian lại đứng dậy chặn anh lại, nói: "Quân Đế, hình như chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong nhỉ?"
"Còn có chuyện gì cần nói sao?"
Lý Trạch Vũ giả vờ ngu ngốc.
Đôi mắt của Hoàng đế Gutian nheo lại, trầm giọng nói: "Tung tích của hoa Trường Sinh!"
"Hoa Trường Sinh gì cơ?"
Lý Trạch Vũ gãi đầu: "Tôi không hiểu ông đang nói cái gì!"
Hoàng đế Gutian đột nhiên lớn giọng: "Cậu đừng có giả ngu trước mặt bổn hoảng."
"Hề hề hề, chỉ đùa với ông một chút thôi mà."
Lý Trạch Vũ thấy không tránh được, vì thế đã đồng ý: "Chờ sau khi chuyện này kết thúc, tôi và ông sẽ đều muốn biết tung tích của Trường Sinh Hoa, đến lúc đó chúng ta đi tìm cùng nhau được không?"
Hoàng đế Gutian nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, thăm dò hỏi: "Cậu cũng muốn hoa Trường Sinh ư?"
Lý Trạch Vũ bĩu môi, hỏi ngược lại: "Thứ đồ chơi đó chẳng có tác dụng gì với tôi cả, tôi lấy nó để làm gì?"
"Vậy sao cậu muốn đi tìm cùng bổn hoàng?"
Hoàng đế Gutian hỏi.
Lý Trạch Vũ nhún vai, cười khan nói: "Cái đó, tôi nể mặt Angela nên trong lúc thích hợp tôi nhất định sẽ gia tay hỗ trợ chút lực mà thôi."
Hoàng đế Gutian gật đầu, cảnh cáo nói: "Hi vọng cậu không lừa gạt bổn hoàng."
Lý Trạch Vũ đắc ý dào dạt, nói: "Yên tâm đi, tôi là người cực kỳ có khuôn phép, người ngoại đặt biệt hiệu là tiểu lang quan thành thật đáng tin!"
Mấy phút đồng hồ sau.
Lý Trạch Vũ đợi ở bên ngoài lâu đài của Huyết Hoàng một lúc lâu Angela mới đi tới.
"Anh không sao chứ?"
Angela cực kỳ quan tâm hỏi.
Lý Trạch Vũ sờ gương mặt của cô ấy: "Có thể có chuyện gì chứ? Anh và ông nội của em ở chung với nhau rất hòa hợp."
Sau khi nói xong lại quay đầu nhìn thoáng qua hoàng đế Gutian tự mình tiễn hắn tới: "Tôi nói không sai chứ?"
"Haha."
Hoàng đế Gutian cười cười, bày tỏ thái độ: "Angela, ông rất hài lòng với nhân loại là Quân Đế này, sau này ông nội sẽ không can thiệp vào lựa chọn của cháu nữa."
"Thật vậy sao? Cảm ơn ông nội!"
Đôi mắt của Angela sáng rực, trong lòng mừng thầm.
Hoàng đế Gutian nhìn theo Angela dẫn Lý Trạch Vũ rời đi.
Cùng lúc đó, trong khu vực của tộc Giovanni.
Hơn ba mươi thành viên của tộc Bất Tử đang tụ tập ở trong một tòa lâu đài cổ, trong đó người có thân phận thấp nhất cũng là bá tước.
Cầm đầu là thân vương Taylor đang ngồi ở trên vương tọa, sắc mặt khó coi đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Đúng lúc này, một gã bá tước của tộc Bất Tử vội vàng đi vào: "Thân Vương đại nhân, Quân Đế đã rời khỏi tòa lâu đài cổ của Huyết Hoàng!"
"Ồ!"
Taylor lập tức đứng dậy khỏi vương tọa: "Truyền lệnh xuống, lập tức phong tỏa tất cả các cảng lại, nếu ai dám để cho Quân Đế chạy thoát, trời sáng tôi sẽ cho kẻ đó đi phơi nắng!"
"Dạ!"
Drew tự mình đi truyền lệnh.
Giọng điệu Taylor khàn đặc: "Chưa từng có kẻ nào dám không để chừa mặt mũi cho bổn vương như vậy, ngày hôm nay bổn vương muốn để cho tất cả mọi người biết, kết cục của việc đắc tội bổn vương chỉ có một, đó chính là chết!"