Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trận đầu này rất quan trọng giống như trên chiến trường, đội hình đầu tiên phải đánh lấy đà trước, những trận sau mới có thể đánh thẳng tới.

Nhưng họ đều hiểu rõ, những đệ tử họ mang theo đều chỉ là những đệ tử bình thường nhất của môn phái, nếu đối đầu trận đầu với những người của Vu giáo, chắc chắn sẽ bị chém nhừ giống như quả dưa hấu.

"Lý minh chủ, cái này, cái này..."

"Cái này cái rắm ấy!"

Lệnh Hồ Bác sững sờ, Lý Trạch Vũ ngang ngược ngắt lời: "Không phải ông nói những đệ tử mang theo đều là đệ tử tinh nhuệ sao, vậy thì để mọi người xem đệ tử của ông có trình độ thế nào!"

Sắc mặt La Thiệu Vân khó chịu như ăn phải ruồi.

Nếu bị người khác biết người hắn mình không phải đệ tử ưu tú nên không thể đánh trận thứ nhất hay thì bọn họ chính là tội nhân của võ lâm chính đạo mất!

"Lý minh chủ, tất cả đệ tử chúng ta mang theo đều là đệ tử ưu tú vậy nên cần giữ lại cho trận đấu then chốt chứ!"

"Đúng vậy, kẻ mạnh thường là người xuất hiện cuối cùng!"

"Chúng ta không đánh trận đầu này được đâu..."

Mọi người lao nhao nói ý kiến của mình, và dù sao họ cũng từ chối nhận nhiệm vụ này.

"Câm miệng hết đi!"

Đúng lúc này, đạo sĩ Vân Trung đột nhiên lên tiếng.

Đối mặt với túc lão đạo môn, mọi người ở đây đều phải cho chút thể diện.

Đám người lại rơi vào im lặng.

Chỉ thấy đạo sĩ Vân Trung giơ cái phất trần trong tay chỉ vào mấy người Lệnh Hồ Bác đang đứng lên: "Vu giáo đã làm rất nhiều chuyện ác, ai cũng đáng bị trừng phạt, năm đó các sư phụ sư thúc của mấy người không chút do dự hi sinh tính mạng để trả lại sự yên bình cho võ lâm, giờ nhìn lại các người..."

"Các người có thể có thể lừa gạt được người khác, còn có thể có thể lừa gạt được chính mình sao?"

"Về phần những đệ tử các người mang tới, thậm chí bọn họ còn không thể cầm kiếm cho vững, nói mình là đệ tử ưu tú trong môn phái mà không cảm thấy xấu hổ à?"

"Lão phu còn cảm thấy ngượng thay các người!"

Đạo sĩ Vân Trung càng nói càng thấy phẫn nộ.

"A di đà Phật!"

Hòa thượng Tố Nhân đứng dậy, chắp tay trước ngực nói: "Diệt trừ tà giáo là sứ mệnh không thể trốn tránh của thế hệ chúng ta, và các võ sĩ đồng đạo nên đồng tâm hiệp lực với nhau!"

Ngọc Phượng Hoàng cũng quở trách theo: "Nếu các người vì ích kỷ mà làm hại toàn bộ võ lâm chính đạo thì chắc chắn sẽ bị thế hệ đời sau phỉ nhổ!"

Các túc lão của tam đại thánh địa đều bày tỏ thái độ của mình, những người đứng đầu các phe phái khác nhau ngồi đều đưa ánh mắt khinh miệt về phía Lệnh Hồ Bác và những người khác.

Tống Thành Công càng phẫn nộ nói: "Tống mỗ cũng thấy xấu hổ khi đứng cùng các anh!"

Lệnh Hồ Bác, La Thiệu Vân và những người khác lập tức cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.

"Hồ mỗ sai rồi!"

Mặt Hồ Nhất Phong lộ vẻ hổ thẹn: "Hồ mỗ sẽ lập tức yêu cầu các đệ tử tinh nhuệ của phái Không Động của tôi tới, hãy để Hồ mỗ đánh trận chiến đầu tiên để bù đắp cho những sai lầm trước đây của Hồ mỗ."

Ngay sau đó, La Thiệu Vân cũng tỏ thái độ nói: "Để các vị chê cười rồi! Trận đầu này để phái Điểm Thương đánh đi!"

"Để phái Côn Lôn của tôi đi!"

"Để hội Hồng Hoa đánh..."

Mấy vị chưởng môn ích kỷ đều lần lượt thừa nhận sai lầm của họ.

Chỉ có Lệnh Hồ Bác vẫn còn sững sờ.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía ông ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK