Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù Quân Đế là vua thế giới ngầm thì cũng chỉ là một con sâu kiến hơi lớn mạnh thôi, ông ta tiêu diệt dễ như bởn.

Nếu như ông ta biết trước đây không lâu công tước Brent không chống đỡ nổi mười hiệp trong tay Lý Trạch Vũ thì có lẽ sẽ không có ý nghĩ hoang đường này.

“Tự giải quyết cho tốt đi.” Angela cảm thấy mình đã cho đám tộc nhân Adams cơ hội tranh thủ, nếu bọn họ đã không biết quý trọng thì đừng trách cô ta.

“Hú hú…” Aston Martin giống như ngựa hoang đứt cương, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Adams hài hước nhìn về phía Lý Trạch Vũ: “Quân Đế, tôi cho cậu cơ hội tự kết liễu mình cuối cùng.”

“Rác rưởi, tới đây nào.” Lý Trạch Vũ giơ ngón giữa lên.

“Fuck!” Adams nổi giận, vung tay lên: “Bắt lấy hắn, nhưng phải bắt sống, tôi không thể để hắn chết dễ chịu được.”

“Vèo vèo vèo…” Có năm sáu tên ma cà rồng dẫn đầu vọt lên.

Lý Trạch Vũ lấy ra dao quân dụng mang theo người, trong đêm tối lộ ra tia sáng lạnh.

“Bạch!” Vung một đao ra, đao khí vô ảnh vô hình nháy mắt chém xuống năm sáu đầu người.

Hiện trường trở nên yên tĩnh như chết.

Cổ họng Adams khẽ nhúc nhích, không chớp mắt nhìn mấy cái xác trước mặt.

Chuyện này… sao có thể?

“Công tước đại nhân, chúng ta đang nằm mơ à?” Mặt mũi bảy tám tên ma cà rồng còn lại đầy hoảng sợ, ánh mắt nhìn về phía Lý Trạch Vũ giống như gặp quỷ.

“Bọn bây lên.” Adams lại ra lệnh.

Nhưng mà những tên ma cà rồng kia không ai dám tùy tiện tiến lên.

“Nhanh lên!” Adams tàn nhẫn thúc giục.

Những thành viên ma cà rồng kia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng chỉ có thể kiên trì tiến lên.

“Ui!”

Lần này bọn họ không dám khinh thường, vừa tiến lên đã tiến vào trạng thái cuồng hóa, lần lượt lộ ra răng nanh thật dài.

“Vù!”

“Vèo vèo vèo…”

Lý Trạch Vũ chẳng qua giơ dao quân dụng trong tay lên, bảy tám tên ma cà rồng kia sợ đến mức liên tục lùi về phía sau.

“Fuck, bọn bây sợ cái gì, nhanh lên.” Dáng vẻ Adams chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Một thành viên trong tộc Bất Tử quay đầu lại nói: “Công tước đại nhân, loài người này quá mạnh, tôi sợ.”

“Bốp!

“Mày sợ con khỉ!” Adams tát một phát, lớn tiếng mắng: “Tộc Bất Tử chúng ta là sinh vật mạnh nhất trên đời, mà hắn chỉ là một con người hèn mọn.”

Thành viên tộc Bất Tử kia cảm thấy rất tủi thân.

“Ông không sợ, vậy bản thân ông sao không lên?” Lý Trạch Vũ hài hước hỏi.

Vừa nói xong, tất cả thành viên tộc Bất Tử đều nhìn về phía Adams, trong mắt lộ ra vẻ thắc mắc.

Giống như đang nói: “Người ta nói không sai, nếu ông không sợ, vậy sao ông không lên?”

Adams đỏ mặt, hiển nhiên là bị chọc tức.

Một chiêu của Lý Trạch Vũ đã xử lý năm sáu thuộc hạ của ông ta, đủ để chứng minh không thể khinh thường thực lực của đối phương.

Cho nên ông ta muốn thuộc hạ còn lại đi thăm dò thật giả.

Nhưng bây giờ nếu như ông ta còn không ra tay thì còn có uy tín gì trước mặt thuộc hạ?

“Quân Đế, mày muốn chết.”


“Ya…” Adams không dám khinh thường, ông ta lập tức tiến vào trạng thái cuồng hóa, đồng thờ lấy chai máu mang theo người mở ra uống cạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK