"Sai rồi sai rồi, lão nạp thế mà phá giới!"
Hòa thượng Đức Viễn ngoài miệng thì nói sai rồi, nhưng tay thì không dừng lại, nắm đấm miễn phí chào hỏi lên người Vương Sơn.
Vương Sơn liên tục cầu xin tha thứ: "Phương trượng hãy dừng tay, hai ta còn từng cùng tắm kỳ cho nhau mà!”
"Bà ngoại mày, ban nãy suýt nữa đã làm lão nạp sợ tè ra quần, bây giờ mày còn kết giao tình với lão nạp?"
Nghĩ đến chuyện ban nãy mình đưa điếu thuốc Trung Hoa nhưng đối phương hoàn toàn không nể tình, hòa thượng Đức Viễn đã giận uất nghẹn ở cổ.
Quân khu Tàng Nam.
Tiêu Thiến Thu nhìn thoáng qua mặt trời ban mai đang dần dần nổi lên, sau đó quay đầu nhìn về phía đệ tử của Tiêu Dao Cung.
"Xem ra chúng bây đã bị bỏ!”
Dứt lời, cô ta vung tay lên, binh sĩ bốn phía đồng loạt giơ súng lên, miệng súng nhắm chuẩn vào đệ tử Tiêu Dao Cung.
Bạch Tố Y nhìn sư tỷ muội đồng môn run lẩy bẩy, trong lòng xuất hiện cảm giác bất lực sâu sắc.
Tiêu Dao Cung sắp đi đời rồi sao?
Không!
"Ầm ầm!"
Một tiếng đạn pháo đinh tai nhức óc phá tan bầu trời vang lên…
Mặt đất dâng lên một khói nhỏ mây hình nấm, đó là kiệt tác của tên lửa C74, cả quân khu Tàng Nam lập tức vang lên tiếng cảnh báo.
“Tiêu tướng quân, binh sĩ của quân khu khác đã vây quanh quân khu của chúng ta!”
Một binh sĩ xông vào báo cáo.
Tiêu Thiến Thu không chút hoảng loạn, tựa như đã liệu được người đến là ai, bình tĩnh nói: “Không cân ngăn cản, cho những người đó vào!”
Thao trường trống trải đủ chứa hơn mười mấy vạn người, hai vạn binh sĩ Tàng Nam tập kết một chỗ.
Dưới hàng trăm cặp mắt đang nhìn, chỉ thấy vô số quân Hổ Khiếu tiến vào quân khu.
Những binh sĩ bình thường ở nơi bình yên không thể nào so được với những binh sĩ bò ra từ cõi chết.
Đôi bên còn chưa giao đấu với nhau, khí thế của binh sĩ Hổ Khiếu đã trấn áp lại quân Tàng Nam.
“Là sư thúc tổ!”
“Sư thúc tổ đến cứu chúng ta…”
Toàn bộ đệ tử Tiêu Dao Cung đều vui mừng.
Tiêu Thiến Thu nhìn chằm chằm chàng thanh niên đi phía trước.
Trong miệng anh ngậm một điếu thuốc, bước đi mang theo cơn gió, gương mặt anh tuấn hiện rõ một vẻ hời hợt.
Lý Trạch Vũ, anh đến rồi!
Khoe môi Tiêu Thiến Thu cong lên cười lạnh: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi!”
Lý Trạch Vũ thoáng giật mình, bởi vì anh không hề quen cô gái trước mặt.
“Cô ta là Tiêu Thiến Thu!”
Bạch Tố Y nhắc nhở một tiếng.
“Hử?”
Lý Trạch Vũ dừng bước chân, giống như nhớ ra người có tên gọi này là ai.
Tiêu Thiến Thu nhìn anh từ trên xuống dưới đánh giá, rất có hứng thú hỏi nói: “Phát pháo vừa rồi là do anh bắn đúng không? Cấp dưới của tôi chết hơn mười mấy người, anh có biết điều đó mang ý gì không?”
“Tôi biết!”
Sắc mặt Lý Trạch Vũ bình tĩnh.
Tiêu Thiến Thu nhíu mày lại: “Nếu biết, chẳng lẽ anh không sợ ư?”
“Sợ? Ông đây có cái gì phải sợ!”
Giọng Lý Trạch Vũ không lớn, lại hiện rõ khí phách.
“Ha ha ha!”
Tiêu Thiến Thu cười lớn nói: “Dám ra tay với người của quân khu, dù cho quyền thế nhà họ Lý các ngươi có lớn đến đâu, thì cũng đừng mong có thể bình yên vô sự!”
“Cô đang nói hươu nói vượn cái gì đó?”