Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hách Liên vô tình chính là một cấm kỵ ở giới tà giáo.

Hễ ai nghe đến tên lão ta, sắc mặt đều thay đổi.

"Thế nhưng nhiều năm như vậy rồi, có lẽ mấy lão già kia đều đã chết hết."

Hướng Dương Thiên trấn an Tư Mã Tam Nương, đồng thời trấn an bản thân.

"Em cũng nghĩ vậy."

Tư Mã Tam Nương vô cùng đồng ý.

Nếu Hách Liên vô tình còn sống, không có lý do gì lão ta không hiện thân.

"Em còn nhớ rõ bốn người bọn họ biến mất bởi vì cái gì không?"

"Ngự Long Thần Công, giáo chủ nói..."

"Đúng vậy! Anh nghi ngờ có thể trong lúc vô tình thằng nhóc kia đã chiếm được Ngự Long Thần Công!"

Hướng Dương Thiên gật đầu.

"Em đi liên lạc với Nam Cung Thạc, bảo ông ta lập tức đến gặp anh..."

Hoàng Thành, sơn trang Nguyệt Lạc.

Nơi này là nơi trước kia Lý Trạch Vũ dùng để kim ốc tàng kiều, dựa vào thống kê không trọn vẹn, người mẫu danh viện từng tới đây không dưới ba chữ số.

Cho dù ba năm trước sau khi Lý Đại đương gia vào tù, nơi này cũng sẽ có người định kỳ đến quét dọn.

“Cậu chủ, hoan nghênh về nhà.”

Cẩu Phú Quý kích động đến rơi nước mắt.

Trong lòng Vật Tương Vong chộn rộn, thầm nghĩ đêm nay có cần hoàn toàn kết thúc tấm thân trong sạch mình giữ gìn hai mươi bốn năm không.

“Nơi này hình như không thay đổi gì cả, nhưng hình như cái gì cũng không thay đổi.”

Cảm khái một tiếng, Lý Trạch Vũ ngồi xuống ghế sô pha quen thuộc.

“Cậu chủ, tôi đã thông báo với Thiến Thiến, Lily, Mary, Thu Nhã… (chỗ này tỉnh lược ba mươi hai tên cô gái)”

Cẩu Phú Quý cầm quyển vở trong tay chậm rãi đọc.

Lý Trạch Vũ vội khoát tay ngắt lời: “Dừng lại, lập tức thông báo bọn họ trở về.”

“Hả? Vì sao?” Cẩu Phú Quý lơ ngơ.

“Khụ khụ…” Lý Trạch Vũ hắng giọng một cái nói: “Các cậu nghe cho kỹ, lúc trước tôi là lãng tử, bây giờ tôi muốn làm một người đàn ông tốt.

Ặc…

Vẻ mặt Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong mơ hồ.

Tối nay là lần đầu tiên Lý Trạch Vũ muốn tới chiến doanh này sau khi trở về, bọn họ còn tưởng cậu chủ rốt cuộc đã bình thường, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như còn chưa khôi phục hoàn toàn.

Sau mười mấy phút, một chiếc Maybach lái vào sơn trang.

Cửa xe chỗ ngồi phía sau mở ra, Nam Cung Thạc phấn khích từ trên xe bước xuống.

“Cái đó, nhanh, cậu chủ của chúng tôi chờ ông rất lâu rồi.” Một giọng nói bỗng dưng vang lên, Nam Cung Thạc còn tưởng gặp quỷ, quan sát một phen mới phát hiện giọng nói truyền đến từ trong giám sát, không khỏi khẽ thở ra.

Một lát sau.

Nam Cung Thạc tiến vào sơn trang, lập tức đổi thành dáng vẻ nịnh nọt: “Giáo chủ, muộn như vậy tìm tôi đến có chuyện quan trọng gì à?”

“Ngồi đi.” Lý Trạch Vũ khẽ nói.

Nam Cung Thạc khách khí từ chối: “Không dám không dám, tôi đứng đấy là được.”

“Nào đâu ra nhiều chuyện xàm như vậy, cậu chủ của chúng tôi bảo ông ngồi thì ông cứ ngồi.” Vật Tương Vong quát lớn.

Nam Cung Thạc lập tức nhíu mày: “Nhóc con, cậu đôi co với ai đấy?

Khúm núm với Lý Trạch Vũ kia là bởi vì mạng nhỏ của mình nằm trong tay người ta, những người khác cũng dám lo lối om sòm, thật sự cho rằng Đại hộ pháp không còn cách nào khác?


“Cậu ấy là anh em của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK