Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Khuynh Thành nói xong, cô rất tự nhiên dựa đầu vào vai Lý Trạch Vũ.

Mà Lý Trạch Vũ cũng không quấy rầy, hắn lẳng lặng làm người nghe.

"Vào một buổi chiều cách đây không lâu, tôi vô tình nghe thấy ông nội và ông cố tôi nói chuyện, khi đó tôi mới biết được thật ra anh cũng là người bị hại!"

Giọng Diệp Khuynh Thành hơi run.

Nhà họ Tần vì châm ngòi mâu thuẫn giữa nhà họ Lý và nhà họ Diệp, nên đã âm thầm bày ra án phong lưu năm đó.

Cô là người bị hại, Lý Trạch Vũ cũng vậy...

Ba năm đó, cô phải chịu vô số ánh mắt xem thường và trào phúng, nhưng hắn cũng phải trải qua ba năm trong tù!

"Mặc dù ba năm không gặp, anh đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng tôi biết... Chắc chắn anh phải chịu rất rất nhiều khổ cực."

Diệp Khuynh Thành nức nở nói: "Tôi xin lỗi, tôi không nên trách anh, lại càng không nên hận anh!"

Lý Trạch Vũ rít mạnh hơi thuốc cuối cùng, hắn vùi tàn thuốc vào trong tuyết, nhếch miệng cười nói: "Đều là quá khứ!"

Cho dù có nhiều lý do đi chăng nữa, hắn thật sự muốn cơ thể người ta là sự thật không thể tranh cãi!

"Nghỉ ngơi đủ chưa? Chúng ta tiếp tục xuất phát!"

Lý Trạch Vũ muốn đứng dậy, lại bị Diệp Khuynh Thành ôm chặt.

"Làm sao vậy..."

"Chụt..."

Lý Trạch Vũ vừa định mở miệng, Diệp Khuynh Thành bỗng thò đầu sang, đôi môi đỏ mọng mềm mại hôn lên mặt hắn.

Nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua.

Ách...

Lý Trạch Vũ giật mình.

"Đồ ngốc, có thể cõng tôi không?"

Diệp Khuynh Thành cười thẹn thùng.

Đồ ngốc? Trư Bát Giới cõng vợ?

Trong đầu Lý Trạch Vũ hiện ra cảnh kinh điển của Tây Du Ký, khóe miệng hắn không khỏi giật giật.

Có dấu chân hằn trên nền tuyết, một nam một nữ tiếp tục đi về phía trước.

Khi Lý Trạch Vũ cõng Diệp Khuynh Thành đi lên đỉnh núi, hắn vô cùng mệt mỏi, cả người suýt nằm úp sấp xuống.

Nhưng khi Diệp Khuynh Thành hỏi hắn có mệt không, hắn lại cậy mạnh nói không mệt, cho dù cõng thêm một lúc nữa cũng không có vấn đề gì.

Lời này lọt vào tai Diệp Khuynh Thành, khiến cô giống như ăn được thứ gì đó ngọt ngào.

Nghỉ ngơi khoảng hơn nửa tiếng, hai người lại ăn để bổ sung thể lực.

Lúc này, mặt trời đã lên cao.

Lý Trạch Vũ dọn dẹp tuyết đọng trên mặt đấy, hắn lấy lều dã ngoại trong balo ra và dựng xong.

"Đi vào thôi!"

"Được!"

Diệp Khuynh Thành ngoan ngoãn nghe theo.

Hai người đi vào trong lều trại, Lý Trạch Vũ lấy túi châm ra, còn có mấy viên thuốc đã chuẩn bị sẵn.

"Bắt đầu rồi."

"Tôi cần phải làm gì?"

"Nếu cô không lạnh, hãy cởi quần áo ra trước... Phải cởi sạch!"

Diệp Khuynh Thành nghe vậy thì do dự.

Mặc dù hai người đã tiếp xúc trực tiếp với nhau, hơn nữa không chỉ một lần, nhưng bảo cô chủ động khỏa thân trước mặt đối phương, cô vẫn không thoải mái được.


"Cô hãy coi tôi là bác sĩ, lòng không có tạp niệm gì."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK