Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hòa thượng Nhất Trinh chỉ vào chiếc áo cà sa trên người, tức giận nói: “Mẹ nó chứ, một chiếc áo cà sa của lão nạp đáng giá hàng ngàn tệ, bây giờ người cũng chết rồi không biết tìm ai đòi bồi thường!”

Đạo sĩ Vô Trần và Ngọc Linh Lung vô cùng ăn ý, trợn mắt nhìn về phía lão hòa thượng.

Một bên khác.

Tất cả những Manbu do Long Đế đưa đến đều bị giết sạch.

Long Đế suy sụp nằm trên mặt đất với sắc mặt tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Thực lực của Nam Cung Thạc mạnh hơn ông ta rất nhiều, nhưng tên này vẫn luôn sỉ nhục ông ta, không chịu giết chết.

Thậm chí có vài lần Long Đế nghĩ rằng, hay là ông ta tự kết liễu cho rồi, tên này ức hiếp người quá đáng!

“Vù vù!”

Một bóng dáng xuất hiện giữa hai người.

“Lý thiếu!”

Nam Cung Thạc cung kính hành lễ.

Lý Trạch Vũ gật đầu, không chút do dự mà khen ngợi: “Làm tốt lắm!”

“Lý thiếu quá khen.” Nam Cung Thạc cười khà khà.

Lý Trạch Vũ quay lại nhìn Long Đế giống như một con chó chết, giẫm lên lưng ông ta, nhìn từ trên cao xuống: “Không phải ông muốn giao đấu với tôi à?”

“Long Đế, ông biết thân phận của tôi không?”

Long Đế chẳng còn gì để mất hét lên: “Tôi khuyên cậu lập tức thả tôi ra, nếu không cậu nhất định sẽ chết rất thảm!”

“Ôi trời, còn dám uy hiếp tôi?”

“Răng rắc…”

Lý Trạch Vũ di chuyển đôi chân của mình cực nhanh, lập tức nghiền nát tứ chi của Long Đế.

“Trước tiên ném ông ta vào hố phân ngâm ba ngày ba đêm, đói thì cho ăn phân…”

Khi trời vừa sáng, một chiếc trực thăng đã bay vào thảo nguyên Tái Bắc, cuối cùng hạ cánh xuống dãy núi Ural.

Triệu Như Mộng nhảy ra khỏi trực thăng trước, tự mình mở cửa cabin, cung kính nói: “Thánh Vương, chúng ta về nhà rồi!”

Nhà!

Cụm từ này không mang lại cho Hách Liên Vô Tình chút cảm giác thân thuộc nào.

Dù sao chỉ cần không phải là địa cung Vĩnh Vô Thiên Nhật đó, thì bất cứ đâu cũng có thể là nhà.

Vì vậy cho dù có trở về địa bàn của mình, trong lòng Hách Liên Vô Tình cũng không chút gợn sóng.

“Vù vù vù…”

Hàng chục người chăn cừu xung quanh đồng loạt chạy đến.

“Tham kiến Thánh Vương!”

“Tham kiến Thánh Vương!”

Ai dám tin rằng, những người chăn cừu trông thật thà chất phác này lại là thành viên chủ chốt của Vô Tình Thần cung!

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi đội khăn trên đầu, bước qua đám đông trên ở hai bên, đi tới trước mặt Hách Liên Vô Tình, hơi cúi đầu nói: “Thánh Vương, cuối cùng ngãi đã trở lại!”

“Yêu Cơ?”

Hách Liên Vô Tình có chút cảm động.

Năm tháng trôi nhanh như một khúc nhạc, cô bé năm đó ở bên cạnh lão ta đã biến thành một người phụ nữ trung niên, liệu lão ta còn bao nhiêu thời gian để hoàn thành giấc mộng bá chủ còn dang dở khi xưa?

Nghĩ đến đây, Hách Liên Vô Tình vô cùng tức giận.


Nếu không phải do ba lão già kia, có lẽ bây giờ lão ta đã đạt được giấc mộng bá chủ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK