Hách Liên Vô Tình thầm run rẩy, vội vàng ngậm miệng, trong lòng lão ta chợt loé lên cảm giác hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Triệu Như Mộng nghiến răng, nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ: "Người này thật sự là Hách Liên Vô Tình!"
"Em nói đúng là đúng sao? Chứng cứ đâu? Còn nữa, sao Hách Liên Vô Tình lại ở đây? Em đến tìm lão ta làm gì?"
Lý Trạch Vũ liên tục đưa ra câu hỏi.
Giận quá mất khôn, Triệu Như Mộng hét lên: "Lão ta là Hách Liên Vô Tình, em nhốt lão ta ở đây vì muốn hấp thủ công lực của lão ta."
Ồ!
Nhất thời, không gian trong hang đá lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
Lý Trạch Vũ liếc nhìn Hách Liên Vô Tình rồi nhìn về phía Triệu Như Mộng: "Anh đã nói sao thực lực của em lại tăng lên một cách nhanh chóng như vậy, thì ra là do đi đường tắt!"
"Trước đây, Hách Liên Vô Tình bị anh ép phải nhảy xuống vách núi, trên đường về em đã phát hiện lão ta..."
Lời đã nói giống như bát nước hắt đi, tới lúc này, Triệu Như Mộng biết chuyện này không thể giấu giếm được nữa nên mới thẳng thắn thừa nhận, hơn nữa cô ta còn kể lại rõ ràng đầu đuôi sự việc.
"Xin lỗi phu quân, em không nên lừa dối anh."
Triệu Như Mộng vừa khóc vừa xin lỗi.
Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc và hỏi: "Vậy em có từng nghĩ đến việc hấp thu luông công lực của anh hay không?"
"Tuyệt đối không!"
Triệu Như Mộng vội vã phủ nhận: "Em xin thề em chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại phu quân."
"Lý Trạch Vũ, người phụ nữ này đang nói dối."
Trong lúc nguy cấp, Hách Liên Vô Tình bất chấp sự uy hiếp mà hét lớn: "Cô ta đã từng nói với bổn toạ rằng kế tiếp sẽ hút sạch công lực của cậu!"
Lần này Lý Trạch Vũ không ngăn cản Hách Liên Vô Tình nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào Triệu Như Mộng.
Rõ ràng hắn đang chờ một lời giải thích.
Ánh mắt Triệu Như Mộng trở nên hốt hoảng, cô ta nói: "Phu quân, lão ta vu khống em."
"Người phụ nữ này muốn kế thừa chí hướng của bổn tọa, trở thành nữ hoàng của thế giới!"
Hách Liên Vô Tình cười lạnh rồi nói: "Bổn tọa đã nhắc nhở cậu rồi, tin hay không thì tùy cậu."
"Lão Hách, dựa vào giao tình giữa chúng ta, chắc chắn là tôi tin tưởng ông..."
Nghe đến đây, Triệu Như Mộng càng căng thẳng hơn, ngay cả móng tay cũng sắp đâm vào da thịt.
Mặc dù Hách Liên Vô Tình cho rằng giữa mình và Lý Trạch Vũ chẳng những không có giao tình mà còn có thù, thế nhưng khi nghe hắn nói vậy, lão ta lại cảm thấy vui mừng và nghĩ thầm: Thằng nhóc này không phải là kẻ ngốc!
"Nhưng mà..."
Giây tiếp theo, Lý Trạch Vũ lại lên giọng: "Triệu Như Mộng là vợ của tôi, sao tôi có thể nghi ngờ cô ấy được chứ?"
ĐM!
Khóe miệng Hách Liên Vô Tình giật giật, nhanh chóng rút lại lời mình thầm nói.
Mẹ nó, thằng nhóc này là đồ ngu!
Triệu Như Mộng vô cùng vui mừng: "Phu quân nói đúng, dù em lừa ai cũng sẽ không lừa anh."
"Khoan, anh còn chưa nói hết!"
Lý Trạch Vũ phất tay rồi nói tiếp: "Bà xã, tuy anh không nghi ngờ em nhưng anh lại nghĩ lão Hách cũng không có lý do gì để gạt anh, em xem hay là như thế này được không... Em dạy cho anh bí kíp hấp thu công lực của người khác, sau đó em để cho anh hấp thu công lực của em, vậy thì anh có thể yên tâm tin tưởng em, thế nào?"
Nghe hắn nói xong, Triệu Như Mộng sững sờ tại chỗ, không nói nên lời.
Còn Hách Liên Vô Tình lại cố gắng chịu đựng vết thương trên người mà giơ ngón tay cái với Lý đại đương gia.
"Thằng nhóc nhà cậu quá thông minh... à không, là xảo quyệt mới đúng..."