Cả cái nước Hạ có trăm vạn quân, vũ khí tinh vi nhiều vô số kể, nhưng trong khoảnh khắc này, lão lại không biết nên dùng người bộ phận nào.
Nếu là ngày thường thì bọn họ có thể lựa chọn kỹ càng, tiến hành nhiều cuộc kiểm tra cho những người tham gia, nhưng giờ không có nhiều thời gian.
“Có!” Hai mắt Long Thanh Phong bỗng sáng lên.
Tô Cẩn Hoa thảng thốt: “Ông có ý kiến gì hay à?”
“Ông còn nhớ lúc nước Thần Tam bị xâm lược, vì Tần Chấn lén cấu kết với nước địch dẫn tới mười vạn quân Nam Cương chết trận, lúc đó cũng là Lý Trạch Vũ ngăn chặn cơn sóng dữ này!”
“Ý ông là đội quân tinh nhuệ mà Lý Trạch Vũ đang nắm giữ sao?”
“Đúng vậy!” Long Thanh Phong gật đầu nói: “Dựa theo tình hình trước mắt thì nội bộ chúng ta trông gà hoá cuốc, nhưng nếu là thế lực bên ngoài biên giới thì lại khác.”
Tô Cẩn Hoa rất tán đồng với ý kiến này, dù sao thì Vô Tình Thần cung có bản lĩnh vươn tới tận trời cũng không thể vươn ra bên ngoài biên giới!
“Vậy tôi sẽ liên lạc với thằng nhóc kia trước, để xem liệu có thể khiến thằng nhóc đó điều động đội quân tinh nhuệ tới đây không.” Long Thanh Phong đề nghị.
Cùng lúc đó, tại thảo nguyên Tái Bắc.
Lý Trạch Vũ ngậm điếu thuốc lá, nhìn thái độ rất cà lơ phất phơ.
Hách Liên Vô Tình ngồi bên cạnh hơi bất mãn, lão ta nói: “Bây giờ cậu đã là phó Thánh Vương của Thần cung ta rồi, sao có thể trông giống bọn lưu manh đầu đường xó chợ như vậy?”
“Lão Hách có ý gì vậy?” Lý Trạch Vũ nhướng mày: “Tôi trêu chọc gì ông sao? Đang yên đang lành lại đi mắng chửi người vô cớ, muốn cãi nhau đúng không?”
“Hỗn láo, sao cậu dám nói chuyện như thế với bổn tọa?” Sắc mặt Hách Liên Vô Tình dần trở nên u ám, lão ta nói với giọng không vui: “Bổn tọa chỉ có ý nhắc nhở cậu, thân là phó lãnh đạo Thần cung thì nên chú ý hình tượng một chút!”
Lý Trạch Vũ nhún vai, nói: “Hình tượng của tôi từ nhỏ đến lớn đã vậy rồi, không thay đổi được!”
“Cậu…” Hách Liên Vô Tình hít sâu một hơi, thấy nói mà thằng nhãi ranh này không chịu bỏ vào tai, lão ta cũng lười nói nữa, đành chuyển chủ đồ: “Biết tại sao bổn toạ lại gọi một mình cậu vào đây không?”
“Vậy ông có biết sáng nay tôi ăn gì không?” Lý Trạch Vũ hỏi lại.
Hách Liên Vô Tình ngẩn tò te, lão ta tỏ vẻ khó hiểu: “Sao bổn tọa biết được?”
“Đó là lạc!” Lý Trạch Vũ liếc lão ta một cái, chu mỏ nói: “Tôi đây không phải thần tiên, có quỷ mới biết tại sao ông lại gọi mình tôi ra đây!”
Hô!
Hách Liên Vô Tình lại hít sâu một hơi, cố nhắc nhở bản thân rằng nổi giận nhiều sẽ mau già, không nên chấp nhặt với thằng nhãi này, ai ngờ lão ta đang định mở miệng thì…
“Chân trời rộng lớn là tình yêu của tôi…” Điện thoại trong túi Lý Trạch Vũ đổ chuông.
“Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại đã!” Lý Trạch Vũ cười gượng một tiếng, sau đó đi ra khỏi lều trại dù chưa nhận được sự đồng ý của Hách Liên Vô Tình.
Khi tấm rèm của lều trại được vén lên, những người đứng chờ bên ngoài vội nhìn theo hướng khác.
Quan mới nhậm chức phải làm vài việc thể hiện quyền uy, Lý đại đương gia cất cao giọng: “Tập trung lại đây làm cái gì? Định nghe lén Thánh Vương và ta nói chuyện đúng không?”
“Không có không có, sao chúng tôi dám chứ!”
“Phó Thánh Vương đừng hiểu lầm, chúng tôi chỉ đang chờ chỉ thị của Thánh Vương mà thôi!”
“Có việc Thánh Vương sẽ gọi các người, mau giải tán đi…” Lý Trạch Vũ không kiên nhẫn giải tán mọi người, còn mình thì đi vào một góc không người.
Tả Trung Nhân không rời đi với mấy kỳ chủ kia, thấy Lý Trạch Vũ cố tình vòng vào nơi không có người, ông ta cẩn thận theo sát phía sau.
Có thể dùng câu “sẹo lành quên đau” cho tên ngu xuẩn này! Bản thân thì không có năng lực bỏ mẹ gì mà còn định theo dõi Lý đại đương gia?
“Bốp!”
“Ai nha...”
Một nắm đấm to như bao cát bất ngờ xuất hiện trước mặt Tả Trung Nhân, ông ta cảm thấy mọi thứ trước mắt tối sầm, mắt trái biến thành mắt gấu trúc.