Cho nên khi Nam Cung Thạc dùng ngôn ngữ bằng môi biểu đạt với Kawasaki Ichiryu hợp sức đối phó Lý Trạch Vũ, người kia gần như không cần suy nghĩ đã đồng ý.
Nhưng hai người đều hiểu mặc dù Lý Trạch Vũ trẻ tuổi nhưng không dễ lừa như vậy.
Cho nên ngay từ đầu hai người quả thực dốc hết sức ra tay, hơn nữa chiêu nào cũng cũng đầy sát khí, thậm chí ngay cả Nam Cung Thạc chịu một đao cũng không phải đang diễn trò.
Mục đích rất thực tế.
Đáng tiếc hai người tính tới tính lui không tính tới Lý Trạch Vũ là chuyên gia về ngôn ngữ bằng môi, kết quả thất bại trong gang tấc.
“Giáo chủ, vừa nãy tôi thật sự muốn bắt tay với anh đối phó lão quỷ kia, nhưng mà không cẩn thận trượt chân mới có thể ngã trên người anh, tôi giải thích như vậy rất hợp lý nhỉ?” Nam Cung Thạc dựng thẳng ba ngón tay lên, còn thiếu thề độc thôi.
Ý muốn giếc chóc trên người Lý Trạch Vũ không giảm, cười lạnh nói: “Hợp lý đúng là hợp lý, nhưng tôi không tin ông, làm sao giờ?”
“Giáo chủ, lòng trung thành của thuộc hạ với ngài có nhật nguyệt chứng giám.” Trong lúc Nam Cung Thạc nói chuyện, ông ta trợn mắt nhìn thẳng Kawasaki Ichiryu nói: “Để chứng minh tôi không nói sai, tôi làm thịt lão quỷ này trước thì thế nào?”
Nghe vậy, con ngươi Kawasaki Ichiryu bỗng nhiên co rụt lại.
Cánh tay của ông ta bị Lý Trạch Vũ mạnh mẽ chặt gãy, sức lực chiến đấu giảm bớt đi nhiều, vốn cũng không thể là đối thủ của Nam Cung Thạc.
Mắt thấy đối phương tính bán ông ta, thậm chí còn tự mình ra tay với ông ta, Kawasaki Ichiryu kích động nói: “Lão tặc vô sỉ này đang gạt cậu, vừa nãy chính là ông ta giật dây tôi cùng bắt tay giết chết cậu trước.”
“Ui da, lão quỷ nhà ông cũng dám đổ oan cho tôi.” Trên mặt Nam Cung Thạc lộ ra vẻ mặt còn oan ức hơn Đậu Nga, đau lòng nhức óc nói: “Giáo chủ, để tự chứng minh trong sạch, bây giờ tôi sẽ làm thịt lão quỷ này.”
“Tên hèn hạ nhà ông.” Kawasaki Ichiryu hoảng sợ lùi lại phía sau mấy bước.
Nam Cung Thạc đằng đằng sát khí vọt tới, lúc này sử dụng Thiên Tàn Cước sở trường nhất.
“Ầm ầm!”
“Phụt…” Kawasaki Ichiryu vốn không thể chống đỡ, lồng ngực bị đạp hai phát, xương sườn trong nháy mắt gãy mất mấy cái, cả người lảo đảo lui về phía sau mấy chục bước, cuối cùng mới ngã xuống đất.
Nam Cung Thạc sải bước tiến lên, chuẩn bị kết thúc đối phương trong một chiêu.
“Ầm!” Kawasaki Ichiryu vốn cho rằng lần này tai kiếp của mình khó thoát, kết quả lại phát hiện có người ngăn cản sát chiêu của Nam Cung Thạc thay ông ta.
Mà người này lại còn là Lý Trạch Vũ.
“Giáo chủ.” Nam Cung Thạc nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
“Ông cảm thấy mình rất thông minh hay cho rằng bản giáo chủ là kẻ ngốc?” Ánh mắt sắc bén của Lý Trạch Vũ nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thạc, ông ta chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như bị một con mãnh thú thuở hồng hoang nhìn chằm chằm.
“Giáo chủ, cậu nghe tôi giải thích…”
“Ầm ầm!” Nam Cung Thạc còn chưa nói xong, bỗng nhiên Lý Trạch Vũ ra tay, trong nháy mắt đã điểm mười huyệt vị trên người ông ta.
“A, giáo chủ, cậu…”
“Phụt!” Nam Cung Thạc lảo đảo lùi lại, một ngụm máu tươi từ trong miệng phun ra, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt.
Lý Trạch Vũ lạnh giọng quát: “Mẹ nhà ông, lúc trước ông đây đã nói muốn tha mạng cho thằng chó này, ông xem lời ông đây như gió thoảng bên tai à?”
Nam Cung Thạc giống như không có nghe được lời nhục mạ, cả người ông ta cứ đứng đực tại chỗ.
Bởi vì ông ta phát hiện vậy mà mình không vận khí nổi, bây giờ ông ta giống như một lão tàn phế bị người ta phế đi võ công.
“Chuyện này… Chuyện này sao có thể?” Nam Cung Thạc chấn động trong lòng đến mức hoàn toàn không tìm thấy từ ngữ để hình dung.
Ông ta chắc chắn võ công của mình không bị phế, mà là khí trong người mình đã bị phong bế lại.
Sở dĩ không thể tin được sự thật này là bởi vì muốn phong tỏa khí trong cơ thể ông ta, như vậy thực lực của đối phương ít ra mạnh gấp đôi ông ta trở lên.