Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liv sững sờ, vừa muốn miệng đã bị Djar ôm thật chặt.

“Bây giờ tôi chỉ muốn cô.”

“Khốn kiếp…” Liv muốn phản kháng, nhưng cô ta nào phải đối thủ của Djar.

Trong đại điện đầy lẳng lơ, tiếng thở gấp nam nữ vang lên.

Chẳng qua sau hai phút trận chiến này đã kết thúc.

Trong lòng Djar hơi xấu hổ, nhưng trên mặt vẫn vênh váo tự đắc.

“So với Long Đế, anh thật vô dụng.” Liv xem thường mở miệng.

“Bốp.” Bàn tay của Djar tát lên mặt cô ta.

Bị phụ nữ chế giễu vô dụng, bất cứ người đàn ông nào đều cũng không chịu được.

“Tôi cảnh cáo cô, Long Đế đã chết rồi, Long Thần điện bây giờ là bản vương làm chủ.”

Djar túm chặt tóc của Liv, không hề thương hương tiếc ngọc tí nào: “Nếu như sau này cô còn muốn sống dễ chịu, tốt nhất đừng nhắc tới Long Đế trước mặt bản vương nữa.”

Nói xong cũng mặc kệ ánh mắt muốn ăn thịt người của Liv kia, hắn ta kéo quần lên muốn rời đi.

“Quân Đế hiện thân rồi.”

Lúc Liv mở miệng, bước chân Djar dừng lại, quay người hỏi: “Cô vừa mới nói gì?”

“Tôi nói Quân Đế hiện thân rồi, hắn muốn tất cả mọi người Long Thần điện rửa sạch cổ chờ hắn tới lấy đầu.”

“Tôi biết anh không phải không muốn báo thù cho Long Đế, mà là không dám. Bởi vì anh sợ Quân Đế, nhưng bây giờ cho dù anh sợ hãi hơn cũng vô dụng, anh không giết Quân Đế, Quân Đế sẽ tới giết anh, ha ha ha…” Liv cười điên cuồng.

Sắc mặt Djar hoàn toàn đen thui, bước nhanh ra khỏi đại điện tìm hai tên tâm phúc của mình.

“Quân Đế lúc nào xuất hiện?”

“Vừa nãy.” Một người đàn ông đã đặt máy tính trước mặt Djar trong lúc nói chuyện.

Phía trên hiển thị tấm ảnh của Quân Đế, mà dưới tấm ảnh bổ sung thêm một câu: “Nhóm chó săn, nhớ rửa sạch cổ, bản đế bất cứ lúc nào cũng sẽ tới lấy.”

“Bốp.” Máy tính trong tay Djar rơi xuống đất, cả người hắn ta ngu ngơ tại chỗ.

Cũng may người đàn ông tay mắt lanh lẹ tiếp được máy tính, lập tức nhắc nhở: “Vương, chúng ta nên lập tức liên lạc với U Linh Đại Đế và Lang Vương, chỉ có thể bắt tay với bọn họ, Quân Đế mới không dám tùy tiện ra tay với chúng tya.”

Djar lấy lại tinh thần, mạnh mẽ gật đầu nói: “Đúng, mau liên lạc với U Linh Đại Đế và Lang Vương, chỉ cần bọn họ bằng lòng bảo vệ chúng ta, cho dù cúi đầu xưng thần cũng không đáng kể.”

Nghe vậy, hai người đàn ông tôi nhìn anh, anh nhìn anh, trên mặt nhau đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Có vẻ như không ngờ Djar sẽ không có cốt khí như thế.

Nhưng mà Djar cũng không kịp giữ mặt mũi trước mặt thuộc hạ, dù sao nếu Quân Đế giết tới Long Thần điện, vậy vị vua như hắn ta sẽ chết chắc.

“Vương, trên dark web lại có tin tức của Quân Đế.” Người đàn ông tiếp được máy tính nhìn chằm chằm màn hình.

“Bạch!” Djar đoạt lấy máy tính, chỉ thấy một dòng chữ trên màn hình từ tài khoản của Quân Đế.

“Trước diệt U Linh, sau giết Tiểu Lang…”

Nhìn thấy dòng chữ chỉ có U Linh điện và Lang Nha điện, cũng không có Long Thần điện, Djar lập tức kích động không thôi.

“Quân Đế không định đối phó chúng ta, ha ha ha…”

“Vương, ngài lại nhìn đằng sau đi.”

Nghe vậy, Djar quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía sau còn có một gói biểu cảm, một đứa bé trai ngồi trên Thanh Long rút gân lộ da!

“Tôi nhận ra tấm hình này, là Na Tra náo hải trong thần thoại nước Hạ.” Người đàn ông kia nuốt một ngụm nước bọt, vô cùng khiếp sợ nói: “Quân Đế muốn cho chúng ta con rồng này rút gân lột da?”


Mồ hôi lạnh trên tránh Djar không ngừng chảy ra, lưng áo đã sớm bị thấm ướt mồ hôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK