Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Lão Nam, tôi cũng muốn nếm thử quỷ hút máu nữ, một người làm sao đủ được!” Cẩu Phú Quý ngỏ ý phải bắt thêm mấy người nữa.

Nhưng đúng lúc này, cô gái kia cất giọng tàn nhẫn, cảnh cáo: “Nói cho các người biết, nếu không muốn chết thì thả tôi ra ngay!”

“Bốp!”

Vật Tương Vong thẳng tay tát cô ta: “Dám uy hiếp chúng tôi, cô có bao nhiêu cái mạng hả?”

“F**k, các người chết chắc rồi!” Cô gái giận dữ quát mắng.

Mặc dù âm nhạc trong quán bar rất chói tai, nhưng động tĩnh bên phía bọn họ vẫn thu hút sự chú ý của khá nhiều người.

Không lâu sau, một chàng trai có vẻ ngoài hào hoa phong nhã dẫn theo vài tên to con tới, vừa nhìn đã biết là không dễ chọc.

“Helen thiếu gia, cứu em với!” Cô gái kêu cứu.

Lang Vương nhìn ấn ký hình con bướm đen trên cổ chàng trai trẻ đi đầu, lập tức nhận ra đối phương cũng là người của tộc Bất Tử.

“Đừng làm lớn chuyện, e là nơi này có rất nhiều người của tộc Bất Tử!”

Nếu không phải vì lý do bất đắc dĩ, Lang Vương thật sự không muốn trêu chọc những con quái vật đó.

Nam Cung Thạc khẽ vỗ vai ông ta, nói: “Không sao, có tôi đây rồi, ông không cần sợ!”

“Đúng vậy, có lão Nam ở đây, ai dám làm càn?”

Cẩu Phú Quý rất tin tưởng vào khả năng của Đại Hộ Pháp, hắn không hề lo sợ rằng mình sẽ bị người khác ức hiếp ở nơi này.

“Các người là ai? Mau thả Luccani ra cho tôi!”

Một người đàn ông trong số đó nói với giọng như ra lệnh.

Lang Vương muốn một điều nhịn là chín điều lành, vì thế ông ta ghé vào tai Đại Hộ Pháp, thấp giọng nói: “Anh Nam, giờ cứ thả người ra trước đi đã, đợi lát nữa chúng ta lặng lẽ tìm một người tộc Bất Tử đi riêng lẻ sau!”

“Thả người ư?”

Nam Cung Thạc khẽ lắc đầu, tỏ vẻ thịt đã đưa tới miệng sẽ không nhả ra.

“Giờ chúng ta đưa người phụ nữ này đi, ông đây muốn xem kẻ nào không sợ chết, dám ngăn cản…”

Helen không ngờ rằng ở đây lại có người dám không nể mặt mình, ngọn lửa giận bỗng bùng cháy trong cơ thể anh ta.

“Quăng bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Rõ!” Vài tên to con tiến lên định xuống tay.

Làm gì có chuyện Vật Tương Vong và Cẩu Phú Quý ngồi không chờ chết, hai người ra tay cùng lúc.

“Rầm rầm —”

Đám khách xung quanh bắt đầu thấy hoa mắt, mấy tên to con vừa nhìn đã biết là không dễ chọc kia lần lượt ngã xuống đất, miệng không ngừng kêu rên.

Mặc dù Helen cũng đang hoảng loạn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Các người thật sự muốn chết đúng không?”

“Muốn chết ư?”

Vật Tương Vong giơ tay tung một quyền.

Bởi vì tốc độ của Vật Tương Vong quá nhanh nên Helen hoàn toàn không chống đỡ được, cơ thể rắn chắc bị trúng một đòn.

“Bịch…”

Một Helen vốn nhẹ nhàng phong độ té ngã trên nền đất, nhìn anh ta lúc này có vẻ hơi chật vật.

Động tĩnh ở chỗ bọn họ đã thu hút rất nhiều ánh mắt, Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong chắp tay khắp bốn hướng.

“Trời ơi, đây là võ công của nước Hạ sao?”

“Thật là thần kỳ!”

“Nhưng… Mấy người này cũng to gan thật, dám ra tay với ngài Helen!”

Mọi người cảm thấy khiếp sợ trước khả năng đánh đấm của hai người Cẩu Phú Quý, nhưng trên hết, họ bội phục lòng can đảm của bọn họ hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK