Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ thẳng thừng ra quyết định: “Địa điểm tuỳ cô chọn.”

Triệu Như Mộng khẽ đáp: “Tôi đang trên đường đến Hoàng Thành, anh chọn địa điểm đi.”

“Kinh Tây Hồ, không gặp không về!”

Lý Trạch Vũ đề nghị.

“OK.”

Triệu Như Mộng toan cúp máy.

Lý Trạch Vũ vội bổ sung: “Nhớ… Đưa con đến nhé!”

“Anh bị thần kinh à!”

Triệu Như Mộng ghét bỏ mắng mỏ.

Bên trong xe rất yên lặng, vì vậy toàn bộ cuộc trao đổi của hai người đều lọt vào tai Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong.

“Thiếu gia, có chuyện gì ạ?”

Vật Tương Vong ngờ vực hỏi.

“Haiz!”

Lý Trạch Vũ thở dài thườn thượt: “Hoạ từ thói phong lưu!”

Cẩu Phú Quý và Vật Tương Vong nhìn nhau, có vẻ đã lờ mờ đoán ra.

“Thiếu gia, tuyệt đối đừng để các chị dâu biết chuyện này!”

Cẩu Phú Quý vỗ ngực: “Đến lúc đó hãy nói đó là con của em!”

Lý Trạch Vũ lập tức bật ngón cái khen: “Phú Quý, cậu vẫn là đứa có nghĩa khí nhất!”

“Thiếu gia, giấy không gói được lửa đâu!”

Câu nói của Vật Tương Vong giống như chậu nước lạnh dội lên đầu hai người kia.

“Thiếu gia, hay là thẳng thắn nói ra đi!”

Vật Tương Vong tiếp tục đề nghị: “Dù sao cũng là lỗi lầm ngày xưa mà, các chị dâu chắc hẳn sẽ tha thứ cho anh thôi!”

Nghe vậy, đôi mắt Lý Trạch Vũ lập tức bừng sáng, cảm thấy ý kiến này rất hợp lý…

Cổ nhân đã nói, “Kẻ biết lỗi, biết sửa đổi còn quý hơn vàng!”

Lý Trạch Vũ cũng cảm thấy thà chủ động thú nhận còn tốt hơn là sau này để chuyện này bung bét ra, vì vậy hắn quyết định chia sẻ “niềm vui lên chức cha” này cho các cô nghe.

Tút tút tút…”

“Alo~”

Trần Thanh Tuyết mơ màng nhận điện thoại.

“Khụ khụ!”

Lý Trạch Vũ hắng giọng, nói: “À thì, tôi có chuyện muốn nói với cô!”

“Bay giờ là lúc nào rồi? Chuyện của anh quan trọng lắm hả!”

Trần Thanh Tuyết dần dần tỉnh táo lại.

Lý Trạch Vũ gãi đầu, nói: “Cũng không quan trọng lắm, nhưng tôi cảm thấy vẫn nên báo với cô thì tốt hơn.”

“Vậy anh nói đi, tôi nghe!”

Trần Thanh Tuyết nhẹ nhàng đáp.

Ặc…

Lý Trạch Vũ bỗng có cảm giác cổ họng nghẹn lại như có thứ gì đang mắc kẹt ở bên trong, lời đã đến miệng lại không thể nói ra thành tiếng.

“Sao lại không nói nữa?”

Trần Thanh Tuyết cảm thấy khó hiểu.

“Tôi… Tôi có con!”

Ầm!

Trần Tnh Tuyết ở bên kia có cảm giác như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.

“Alo! Này…””

Lý Trạch Vũ gọi mấy tiếng.

Sau một hồi im lặng, giọng nói nghẹn ngào của Trần Thanh Tuyết vang lên: “Có phải là với Diệp Khuynh Thành hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK