Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Cẩn Hoa nhíu mày thật chặt, lão nhanh chóng cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi cho Lý Trạch Vũ.

Nhưng mà đúng vào lúc này...

“Rầm!”

Cánh cửa lớn của phòng họp bị một người đẩy ra.

Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một người lính cảnh vệ thở hồng hộc chạy vào.

“Long chủ, có tin tốt!”

Lính cảnh vệ hưng phấn nói: “Vừa nãy quân phủ Nam Cương truyền tin nói rằng hai mươi nghìn đại quân đã thành công đổ bộ vào đảo Nguyệt Lượng, mà binh sĩ đảo Nguyệt Lượng không phản kháng.”

Cái gì?!

Tất cả mọi người bao gồm Tô Cẩn Hoa đều nghẹn họng nhìn trân trối.

“Đây là có chuyện gì?”

“Sao tôi biết được!”

“Phải hỏi thằng nhóc Trạch Vũ đó...”

Ninh Trạch Hoa lấy điện thoại cá nhân của mình ra đầu tiên, nhanh chóng bấm số của Lý Trạch Vũ.

“Đừng quá kích động, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Giọng điệu Lý Trạch Vũ đắc ý truyền đến.

Thế nhưng thu hồi đảo Nguyệt Lượng là kế hoạch trăm năm của nước Hạ, sao cái thằng này lại cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ!

Shh...

Ninh Trạch Hoa hít một hơi thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu hạ lệnh để đại quân Nam Cương đổ bộ vào đảo Nguyệt Lượng?”

Lý Trạch Vũ cười nói: “Mấy tên Hán gian như Văn phu nhân lạc đường biết quay lại và quyết định chủ động đầu hàng nước Hạ.”

Chủ động đầu hàng!

Trong phòng họp yên lặng như tờ.

Những đại lão đều mở to mắt, sự chấn động trong lòng đã hoàn toàn không thể tìm từ ngữ để hình dung.

Tô Cẩn Hoa giật điện thoại từ trong tay Ninh Trạch Hoa, kích động nói: “Trạch Vũ, cậu nói thật sao?”

Lý Trạch Vũ tức giận nói: “Tôi sẽ lấy chuyện này ra để nói đùa à, là thật, ông hãy chuẩn bị huân chương Tử Kinh cho tôi đi.”

“Không phải cậu đã có một cái rồi sao?”

Một đại lão nói chen vào.

“Ai? Là ai đang nói chuyện.”

“Móa nó, tôi đây có công lớn như thế, muốn một cái huân chương Tử Kinh thì quá đáng sao?”

Lý Trạch Vũ gằn giọng quát.

Đại lão nói chuyện vừa nãy đã chảy mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói: “Đừng kích động, ý của tôi là cậu đã đã có một cái huân chương Tử Kinh thì không cần phải có nữa.”

“Hừ.”

“Đồ tốt thì ai mà ngại có thêm? Có rồi thì không thể muốn có tiếp sao?”

“Lão Tô, tôi hỏi ông, rốt cuộc ông có cho tôi hay không?”

Lý Trạch Vũ hùng hổ nói.


“Nếu ông không cho thì tôi không thể cam đoan mấy tên Hán gian như Văn phu nhân sẽ nuốt lời hay không...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK