Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhưng đã sớm qua hai tháng rồi.” Ánh mắt oán trách kia của Triệu Như Mộng cho dù ai thấy cũng đều sẽ có loại cảm giác “tôi thấy mà yêu”.

Lý Trạch Vũ nhất thời nghẹn lời.

Lúc trước vì để ngăn cản Triệu Như Mộng, hắn nói dối mình cần hai tháng chuẩn bị tâm lý, nhưng đã gần nửa năm trôi qua kể từ khi ra nước ngoài, ước hẹn với người ta đã sớm trôi qua rồi.

“Phu quân, có phải anh chê em không?”

Đôi mắt Triệu Như Mộng đẫm lệ nói: “Nếu như phu quân cho rằng em không xứng với anh thì có thể viết một lá thư bỏ vợ bỏ em đi, đừng đối xử với em như vậy.”

“Thư bỏ vợ…” Khóe miệng Lý Trạch Vũ hơi co rút mấy lần.

Mẹ nó thời nào rồi còn thư bỏ vợ nữa.

Nếu như không phải biết bộ lạc này gần như ngăn cách với đời, hắn thật sự sẽ hoài nghi bản thân đã trở về cổ đại.

“Cái đó, em không biết gần nửa năm nay thời gian anh ở nước ngoài nguy hiểm cỡ nào đâu, nhiều lần anh xém chút chết rồi, vốn không có thời gian nghĩ tới chuyện nhi nữ tình trường.” Vì viện lý do, Lý Trạch Vũ cố ý nói ngoa.

Ví dú ở nước Anh xém chút bị đội đặc chiến đánh cho thành cái sàng, ở nước Mỹ lại xém chút chết dưới tay Tam đại Tu La Vương, còn có một đám quái vật hút máu suýt nữa hút sạch máu của hắn.

Nói gần nói xa nghĩa là muốn nhắc nhở Triệu Như Mộng, không tính non nửa thời gian nửa năm đã qua, phải bắt đầu tính toán lại thời gian hai tháng.

“Anh xác định sẽ không lừa em nữa?”

“Anh thề tuyệt đối không lừa em.” Lý Trạch Vũ giơ thẳng ba ngón tay lên, thề son sắt: “Nói là hai tháng nhưng không chừng hai ngày nữa anh sẽ chuẩn bị xong, đến lúc đó lặng lẽ bò lên giường của em, em cũng đừng trách anh.”

“Được, vậy em chờ anh.” Gương mặt nhỏ của Triệu Như Mộng đỏ lên, vén rèm cửa lên rời đi giống như chạy trốn.

Lý Trạch Vũ khẽ thở ra, lập tức nằm lên giường chuẩn bị hẹn hò với Chu Công.

Cùng lúc đó.

Triệu Như Mộng rời đi cũng không trở về ngủ mà đi tới lều vải của Yêu Cơ.

“Chủ thượng.”

“Chủ thượng…” Hai tên đàn ông bên ngoài lều cung kính gọi.

Nếu Lý Trạch Vũ ở đây thì e rằng sẽ giật nảy mình.

Bởi vì xưng hô “chủ thượng” này là để gọi Yêu Cơ – chủ nhân bộ lạc.

Triệu Như Mộng lạnh như băng hỏi: “Khoảng thời gian tôi rời khỏi nửa tháng này, mẹ tôi vẫn khỏe chứ?”

Người đàn ông lớn tuổi trong đó ôm quyền đáp: “Lão chủ thượng vẫn như trước kia, ăn không nhiều, cũng không nói chuyện với ai.”

Nghe vậy, Triệu Như Mộng khẽ nhíu mày, lập tức vén rèm cửa đi vào.

Trong lều vải.

Yêu Cơ nhắm mắt nằm trên giường, bà ta thay đổi nhiều hơn mấy tháng trước, một đầu tóc bạc trắng.

“Mẹ.” Triệu Như Mộng khẽ gọi.

Ngón tay Yêu Cơ giật giật, nhưng không mở mắt ra.

Triệu Như Mộng biết mẹ tỉnh rồi, nhưng không muốn để ý cô ta mà thôi, thế nên cô ta bèn phối hợp: “Mẹ, con biết mẹ vẫn đang trách con, có điều con tin rằng không bao lâu nữa mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ.”

Yêu Cơ vẫn không nói lời nào.”

“Thực lực của con tăng lên rất nhanh, dựa theo kế hoạch của con, nhiều nhất nửa năm thì trên đời này sẽ không có ai là đối thủ của con nữa.”

“Đến lúc đó con sẽ là nữ chí ton của thiên hạ, ra lệnh một tiếng chúng sinh không dám không theo.”


“Ha ha ha…” Triệu Như Mộng vừa nói vừa tưởng tượng đến tương lai, kìm lòng không đặng cười ha hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK