"Huyết Hoàng, ông nên thấy may mắn khi không đứng ở phe đối lập với tôi."
Lý Trạch Vũ có hơi kiêu ngạo cười nói.
Hoàng đế Gutian đã sống mấy trăm năm, cũng không vì câu nói này mà tức giận, trầm giọng nói: "Tôi hi vọng cậu đừng quanh co lòng vòng nữa, thẳng thắn một chút đi."
"Được lắm, tôi thích những người thành thật thẳng thắn."
Sau khi nói xong, Lý Trạch Vũ lại đổi chủ đề, nói: "Thật ra, mục đích tôi đến bán đảo Glanville lần này đúng là để giải cứu các người."
Hử?
Hoàng đế Gutian nghe thấy thế thì ngây người, trong đôi mắt lộ ra sự khó hiểu.
Lý Trạch Vũ cười nhạt, nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, rất nhanh nước Mỹ sẽ tiếp tục liên lạc với ông, hơn nữa còn muốn ông đối phó với tôi."
"Sau đó thì sao?"
Gutian nhỏ giọng hỏi.
Lý Trạch Vũ nhún vai: "Nếu ông đã đồng ý với bọn họ, tôi sẽ giết toàn bộ người của tộc Bất Tử trên bán đảo Glanville.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa sự tự tin.
Hoàng đế Gutian thật sự rất bội phục sự quyết đoán của chàng trai phương Đông trước mắt.
Ít nhất không có người nào dám tuyên bố sẽ giết cả tộc Bất Tử trước mặt ông ta!
Cho dù là quốc vương nước Anh cũng không dám!
"Cậu vừa mới nói muốn cứu chúng tôi là có ý gì?"
Hoàng đế Gutian quay trở lại chủ đề chính.
Lý Trạch Vũ rít một hơi thuốc lá, bình tĩnh nói: "Từ khi nước Mỹ đặt sự chú ý lên mấy người đã xác định tộc Bất Tử của các người cũng sẽ bị giết."
"Nói cho rõ ràng đi!"
Hoàng đế Gutian có chút không kiên nhẫn.
"Ông biết rõ ràng mà, những năm gần đây người trong tộc của ông càng ngày càng ngang ngược, quan phủ nước Anh càng ngày càng bất mãn về các người!"
Lý Trạch Vũ trực tiếp nói rõ.
Hoàng đế Gutian nhíu mày, cười lạnh, nói: "Tất nhiên là tôi biết rồi, nhưng cậu cho rằng quan phủ nước Anh dám tùy tiện động đến chúng tôi sao?"
Câu nói này không hề khoa trương chút nào, nếu nước Anh không thể giết sạch bọn họ trong vòng một lần, chỉ cần có một người trong số bọn họ còn sống như vậy sau này nước Anh sẽ không bao giờ có một ngày yên bình.
Cho nên hoàng đế Gutian không sợ hãi.
Lý Trạch Vũ cười hề hề, nói: "Biết tộc Bất Tử của các người không dễ trêu chọc cho nên Alex không dám tùy tiện ra tay với các người nhưng nếu như nước Mỹ ra mặt thì sao?"
Nghe tới đây, sắc mặt của Hoàng đế Gutian trầm xuống.
"Nước Mỹ là bá chủ của thế giới này, ít nhất là có quyền phát ngôn tuyệt đối ở phương Tây."
"Nếu bọn họ và liên minh với nước Anh, cho dù người của các người may mắn trốn thoát được, từ nay về sau cũng chỉ giống như những con chuột bình thường chạy qua đường mà mọi người đều kêu đánh mà thôi."
"Trên thế giới này không có chỗ cho các người dung thân!"
"Hơn nữa, sở dĩ mấy năm nay Thánh Đình nhẫn nhịn các người toàn bộ là nhờ có nước Anh đứng giữa nói đỡ thay cho các người, một khi nước Anh muốn ra tay với mấy người, nhất định Thánh Đình cũng sẽ nhúng tay vào."
Mỗi một câu nói của Lý Trạch Vũ đều khiến cho lông mày của Hoàng đế Gutian nhíu chặt hơn, đến cuối cùng đã nhíu chặt thành chữ 'Xuyên'.
"Nói thật cho ông biết nhé, nước Mỹ và nước Anh đã đạt được thỏa thuận chung rồi, chờ sau khi tộc Bất Tử các người và tôi hai hổ cắn nhau xong, bọn họ sẽ dốc hết sức lực diệt sạch các người!"
Lý Trạch Vũ vứt điếu thuốc xuống dưới đất và dập tắt, vô cùng bình tĩnh nói: "Bây giờ chỉ có tôi mới có
thể cứu vớt tộc Bất Tử của các người."