Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ông cụ cầm đầu trợn mắt nhìn thẳng.

Lý đại đương gia không chút để ý, nhếch miệng cười lạnh nói: "Mười người các ông bao vây tấn công một người như tôi không đê tiện sao? Chỉ cho phép các ông không tuân thủ quy tắc, chứ không cho tôi phá quy tắc à? Cút mẹ ông đi...?"

"Bang bang bang!"

Vừa dứt lời, tiếng súng lại vang lên.

"Vù vù vù!"

Bụng ông cụ cầm đầu trúng một phát, may là bên cạnh có một cây cột đá có thể núp để tránh nếu không trúng thêm hai phát nữa thì e là ông ta đã gặp chúa Jesus như những người bạn đi cùng mình rồi.

"Chúng ta đi!"

Một gã kỵ sĩ Thập Tự đề nghị.

Bọn họ không quan tâm đến những người bạn đi cùng đã chết mà chọn cách chạy trốn là thượng sách.

Dù sao vốn dĩ thực lực Lý Trạch Vũ đã cường đại, lúc này lại sử dụng súng một cách đê tiện như vậy, bọn họ sẽ không còn một chút cơ hội nào.

Món nợ này chỉ có thể giữ lại để ngày sau tính.

Hắn đưa mắt nhìn theo đám người chạy vào cùng một lối ra, khóe miệng Lý Trạch Vũ nở một nụ cười lạnh.

Đúng lúc này, lại một bóng người khác lại chặn đường đi của mấy người họ.

"Các ông không chạy thoát đâu, hì hì..."

Chỉ thấy Lang Vương cầm một khẩu súng lớn, nhắm vào đám người kia rồi bóp cò.

"Tạch tạch tạch..."

"Pháp Khắc!"

"Tạ Đặc..."

Trong bảy người có bốn người đều bị trúng đạn, ông cụ cầm đầu vì lúc trước đã bị thương nên hành động cũng chậm hơn một nhịp, do đó ông ta bị bắn thành cái sàng luôn rồi.

Còn lại nét mặt ba gã Thập Tự Kỵ Sĩ đều lộ vẻ hoảng sợ.

Phía trước có súng lớn chờ bọn họ, phía sau lại có Lý Trạch Vũ thực lực cường đại đang tới gần.

"Chấm hết rồi."

Trong đầu ba người có cùng một suy nghĩ.

"Quân Đế, cậu không thể giết chúng tôi, nếu như giết chúng tôi cậu sẽ đối nghịch với cả Thánh Đình đó!"

"Đúng vậy, chúng tôi có hơn mười tỷ tín đồ trên toàn thế giới, tốt nhất là cậu nên để chúng tôi đi!"

"Nếu như cậu dám giết chúng tôi, Thánh hoàng sẽ không bỏ qua cho cậu..."

Ba người không hổ là một đội, họ vô cùng ăn ý lôi bối cảnh của mình ra.

Giờ phút này, bọn họ giống như đã quên người ta đã giết chết bảy người bạn kia của họ, và hoàn toàn không quan tâm đến việc giết thêm ba người họ.

"Mấy người này già đến hồ đồ rồi, tiễn bọn họ lên đường đi."

"Được!"

Lý Trạch Vũ ra lệnh một tiếng, Lang Vương bóp cò lần nữa.

"Tạch tạch... tạch tạch tạch..."

"Quân Đế... A..."

"Thánh hoàng sẽ không... Bỏ qua cho các cậu!"

"Chúa Jesus cũng sẽ không tha cho các cậu..."

Đây là lời cuối cùng của ba người.

Vẻ mặt Lang Vương hưng phấn đi tới bên cạnh Lý Trạch Vũ, có chút đắc ý nói: "Đây chính là kỵ sĩ Thập Tự cường đại nhất Thánh Đình đấy, cứ vậy mà bị hai chúng ta xử lý rồi kìa!"

Lý Trạch Vũ trêu ghẹo nói: "Ông đừng vui sớm quá, không phải người ta đã nói rồi à, chúa Jesus sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu."

"Chúa Jesus? Hừ!"

Lang Vương hừ lạnh một tiếng, chẳng hề để ý nói: "Loại người chúng ta sau khi chết cũng xuống địa ngục thôi, nơi đó không thuộc về Jesus quản, sợ cái trứng ấy."


"Có lý!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK