Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Koizumi cũng khiếp sợ, nhưng lúc này vốn không kịp hối hận, chỉ có thể lần nữa xách đao lên chém một đao sát đất về phía Nam Cung Thạc.

“Uỳnh!” Một đạo đao khí vô hình chém vỡ mặt đất.

“Cả đời bản tọa ghét nhất người sống tạm bợ như các người, nên giết!”

Tia chết chóc trong mắt Nam Cung Thạc hiện lên, ông ta nhảy lên không trung và đá Koizumi.

“Ầm ầm ầm…” Thiên Tàn Cước giống như Vô Ảnh Cước, Nam Cung Thạc đá một cước thì Koizumi lùi lại một bước.

“Vù!”

Cuối cùng Nam Cung Thạc không hề giữ lại cước nào, ông ta mạnh mẽ đá gãy cổ Koizumi, đầu người lăn xuống đất như quả bóng da.

Một màn này vô cùng máu tanh.

Người Nhật trong võ quán che miệng, cảm thấy da đầu run lên.

Koizumi bị người ta đá chết rồi, võ giả nước Nhật bọn họ thua bởi võ giả nước Hạ.

“Đóng cửa, đánh chó!” Lý Trạch Vũ vừa ra lệnh một tiếng, Yoshikawa Tomirou lập tức sai người phong tỏa võ quán, đồng thời đuổi tất cả người của truyền thông đi.

Không ai lại ngoan ngoãn chờ chết.

Tano Futao biết Lý Trạch Vũ muốn chém tận giết tuyệt, gã ta lập tức vung tay lên: “Giết bọn họ.”

Lúc này chưởng môn các pháp lập tức đứng ra nghênh chiến, lại bị Lý Trạch Vũ giơ tay ngăn cản.

“Tất cả lui ra, để bổn minh chủ đến xử lý bọn họ…”

Trấn Nam Vương phủ.

Từ khoảnh khắc Lý Trạch Vũ giết Tề Kiêu, quan hệ nhà họ Tề và nhà họ Lý không thể cứu vãn nữa.

Tề Đông Lâm biết được Lý Trạch Vũ xuất hiện ở nước Nhật, bỗng nhiên có loại cảm giác “trời cũng giúp ta”.

Nếu ở nước Hạ, trong thời gian ngắn ông ta thật sự không nghĩ ra cách đối phó Lý Trạch Vũ, nhưng mà ở nước Nhật lại khác.

Nơi đó là địa bàn của Kawasak Ichiryu!

Tề Đông Lâm gọi thẳng cho đối phương.

“Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài biết tại sao tôi liên lạc với ngài nhỉ?”

“Thằng nhóc kia chắc chắn chết không nghi ngờ.” Giọng nói lạnh như băng của Kawasaki Ichiry vang lên.

Nghe giọng nói tức giận không kiềm chế được của đối phương, Tề Đông Lâm khẽ giật mình, kinh ngạc nói: “Ngài Ichiryu, chắc hẳn ngài cũng cảm thấy thằng nhóc kia đáng hận?”

“Đâu chỉ đáng hận, già đây hận không thể ăn thịt nó, uống máu nó.”

Kawasaki Ichiryu đằng đằng sát khí nói: “Chậm nhất hai tiếng, ông sẽ nhận được tin tức thằng nhóc kia bỏ mình.”

Nói xong trực tiếp cúp điện thoại.

Tề Đông Lâm cũng không biết Kawasaki Kozo chết trong tay Lý Trạch Vũ, cho nên không nghĩ ra tại sao Kawasaki Ichiryu lại căm hận Lý Trạch Vũ như thế.

Nhưng không nghĩ ra cũng không sao, sau khi nghe Kawasaki Ichiryu cam đoan, sự âm u trong lòng ông ta dần tan biến.

“A Thọ!”

“Vương gia!” Quản gia đi đến.

Trầm ngâm một lát, Tề Đông Lâm mở miệng nói: “Đi tìm mấy cô gái trẻ tuổi, biết sinh đẻ, ban đêm đưa tới phòng tôi.”

“Vâng, lão gia.”

A Thọ đang muốn lui ra ngoài.

“Đợi đã.” Tề Đông Lâm lại bổ sung một câu: “Bảo bác sĩ kê chút thuốc có thể khiến cho đàn ông tăng cường sinh lực.”

“Hiểu rồi.” Lúc này A Thọ mới lui ra ngoài.

Tề Đông Lâm nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khổ.


Con độc nhất chết rồi, nhưng hương hỏa nhà họ Tề tuyệt đối không thể đứt, mặc dù sức khỏe của ông ta kém xa trước đây, nhưng có lẽ vẫn có thể sinh được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK