Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Trạch Vũ cười khinh miệt: “Trên đời này có ông quan nào dám tự cao tự đại trước mặt tôi?”

“Vậy chính là không nói chuyện được?” Tia chết chóc trong mắt Hướng Dương Thiên hiện lên.

Sự mạnh mẽ của Lý Trạch Vũ đã nằm ngoài dự đoán của ông ta, nếu người như vậy không để cho mình xài, tương lai ắt thành họa lớn.

Cho nên ông ta nhất định phải giải quyết đối phương ở đây.

“Cũng không phải không nói được.” Vẻ mặt Lý Trạch Vũ thành thật: “Ông có thể thần phục tôi, tôi bảo đảm cả đời này ông có thể ăn được bốn món ăn một chén canh.”

“Khốn kiếp.”

Hướng Dương Thiên chưa từng bị người ta trêu đùa như vậy, chọc tức đến mức sắt mặt ông ta hoàn toàn tối sầm.

“Vù vù!” Hai người lại vật lộn.

Lúc chiêu thức của Hướng Dương Thiên càng ngày càng sắc bén, cho dù Lý Trạch Vũ đã đồng thời sử dùng quyền cước cũng hơi không chống đỡ được.

Tư Mã Tam Nương xem chiến vốn tràn ngập lòng tin với Hướng Dương Thiên, trước mắt nhìn thấy Lý Trạch Vũ rõ ràng không đủ lực lượng dự trữ, khóe miệng không khỏi nở nụ cười lạnh.

Hiển nhiên bà ta có vẻ nhữ đã nhìn thấy cảnh Lý Trạch Vũ nằm xuống.

Nam Cung Thạch bên kia đã sốt ruột muốn chết rồi.

Nếu như Lý Trạch Vũ thua, vậy ông ta tuyệt đối khó thoát khỏi cái chết.

Bởi vì Hướng Dương Thiên tới bây giờ đều là loại người tàn nhẫn giết người không chớp mắt, tuyệt đối sẽ không buông tha cho ông ta vì niệm tình cũ.

Vừa nghĩ tới đây, bỗng nhiên Nam Cung Thạc đã có suy nghĩ muốn phản bội lần nữa.

Đến mức độc cóc trong người ông ta cũng đã nghĩ kỹ, chỉ cần bắt giữ Lý Trạch Vũ, ông ta có một trăm cách khiến hắn giao ra thuốc giải.

“Giáo chủ, tôi đến giúp ngài một tay.” Nam Cung Thạc thông suốt nên ra tay.

Nhưng mà hai bên đánh nhau cũng không biết tên này rốt cuộc gọi “giáo chủ” nào, bọn họ vô cùng ăn ý ra tay với ông ta.

Một người giơ nắm đấm, một người giơ chân.

Mẹ nó!

“Rầm!” Nam Cung Thạc đối mặt với ai cũng không phải là đối thủ, huống chi còn là hai người cùng ra tay.

Giống như sinh viên đánh bạn nhỏ nhà trẻ, hoàn toàn không có sức chống đỡ.

“Ui da!”

“Phụt!” Một ngụm máu phun ra từ miệng ông ta trong khi cơ thể ông ta vẫn còn ở giữa không trung.

“Ầm!” Nam Cung Thạc nặng nề ngã xuống đất, giơ tay chỉ hai người đánh nhau phía xa: “Các người…”

“Xen vào việc của người khác.”

“Nhiều chuyện.” Lý Trạch Vũ và Hướng Dương Thiên cùng quát mắng, không hề che giấu vẻ ghét bỏ trên mặt.

Giống như hai người lớn đang cãi nhau, người nhỏ nhất như ông lắm chuyện làm gì?”

Đây không phải thiếu đòn à?

Trong chớp mắt ấy, bỗng nhiên Nam Cung Thạc cảm thấy rất uất ức.

Có điều ngẫm lại, một đấm một chân này hình như không phí công chịu đựng.

Bởi vì mặc kệ là Lý Trạch Vũ hay Hướng Dương Thiên thắng, ông ta đều có thể nói: “Lý giáo chủ hay Hướng giáo chủ, vừa nãy tôi đang muốn giúp ngài.”

Như vậy cái mạng nhỏ có lẽ có thể giữ được.

Nghĩ vậy, trong lòng Nam Cung Thạc cũng tự like cho mình một cái thật to vì sự thông minh của mình.

“Người trẻ tuổi, cậu không phải đối thủ của bản tọa, bản tọa cho cậu cơ hội cuối cùng.”


Sắc mặt Hướng Dương Thiên hoàn toan tối đen: “Thần phục hay chết?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK