Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Cung Thạc vô cùng tức giận, trong lòng thầm hạ quyết tâm sẽ giết Lý Trạch Vũ khi hắn không còn giá trị lợi dụng nữa, nếu không sẽ không thể giải tỏa được mối hận trong lòng ông ta.

Nói là nửa tiếng, thực tế chỉ mười mấy phút sau Lý Trạch Vũ đã nhìn thấy một chiếc trực thăng từ xa bay đến.

Ông ta đến rồi, ông ta đến rồi, thủ lĩnh của tà giáo ngồi trên chiếc trực thăng đến rồi!

Lý Trạch Vũ thầm nghĩ nếu lúc này bắn vài quả đạn pháo vào trực thăng, vậy thì Nam Cung Thạc, thủ lĩnh của Vu giáo chắc chắn sẽ thua.

Nhưng mà hắn vẫn nhịn được.

Cho dù giết được một Nam Cung Thạc, Vu giáo vẫn sẽ xuất hiện thủ lĩnh thứ hai, thứ ba, chỉ có tiêu diệt tận gốc Vu giáo mới có thể mãi mãi tránh được phiền phức sau này.

"Vù vù vù…"

Trực thăng từ từ hạ cánh.

Nam Cung Thạc đang ngồi trên đó không biết rằng mình vừa mới đi một chuyến đến Quỷ Môn Quan…

Đứng trước Đại Phật đất Thục

Lý Trạch Vũ chắp hai tay sau lưng, khẽ vuốt cằm, nhìn trực thăng dần dần đáp xuống, Nam Cung Thạc mặc một bộ đồ màu đen đang nhanh chân bước xuống.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

"Lý Trạch Vũ?"

"Thủ lĩnh Tà giáo?"

"Cậu nói gì cơ?"

Giọng nói khàn khàn của Nam Cung Thạc đột nhiên cao vút lên.

"Ồ, nói nhầm!"

Lý Trạch Vũ cười khà khà: "Hẳn đây là Đại hộ pháp nhỉ?"

"Hừ?"

Nam Cung Thạc hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén như chim cắt nhìn chằm chằm Lý Trạch Vũ, tựa như muốn nhìn thấu người thanh niên dám công khai đối đầu với ông ta.

Thế nhưng ông ta quan sát một lúc lâu, Lý Trạch Vũ cũng chỉ là đẹp trai hơn bình thường một chút, trừ chuyện này ra thì cũng chẳng còn chỗ nào siêu phàm.

À, vẫn có một điểm!

Ánh mắt thằng nhóc này nhìn mình sao mà thiếu đòn thế chứ?

"Chỉ một mình cậu tới thôi sao?"

Nam Cung Thạc giống như đang chất vấn vậy.

Lý Trạch Vũ nhún vai nói: "Đại hộ pháp hy vọng tôi mang thêm người tới à?"

Nghe thế, Nam Cung Thạc híp mắt lại, cười nhạt nói: "Nếu như bổn tọa muốn hại cậu, thì cho dì cậu có mang bao nhiêu người tới cũng vô dụng."

"Đại hộ pháo, cái tính cách giả dối 13??? này của ông phải sửa đi, nếu không sẽ chịu thiệt đấy?"

Lý Trạch Vũ vô cùng khinh thường nói.

Võ công có giỏi hơn nữa cũng sợ dao phay, cho dù bản lĩnh của ông có giỏi thế nào, ông có thể trốn đi đâu nếu bị đại bác bắn?

Cho dù ông có may mắn tránh được, thế nếu như một lần bắn một trăm tám mươi viên thì sao?

"Hừ!"

Nam Cung Thạc thầm nhắc nhở mình hết thảy phải lấy đại cục làm trọng, vì thế chuyển đề tài: "Trước đó cậu gọi điện thoại, nói rằng biết tung tích của Ngự long thần công ở đâu?"

"Đúng vậy!"

Lý Trạch Vũ gật gật đầu.

Thấy thế, hơi thở Nam Cung Thạc bỗng trở nên dồn dập, thốt lên: "Ngự long thần công ở đâu?"

Lý Trạch Vũ cười cười, không nói gì.

Hử?


"Bổn tọa khuyên cậu, rượu mời không uống đừng có thích uống rượu phạt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK