Mục lục
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi! (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Tề Kiêu mới hơi yên lòng trở lại.

Mặc dù bản lĩnh của Lý Trạch Vũ vượt ngoài dự liệu của Tề Kiêu nhưng hắn ta vẫn đặt lòng tin tuyệt đối vào Đại hộ pháp Vu giáo Nam Cung Thạc.

Nhưng, đã qua hai ngày mà bên Đại hộ pháp vẫn chưa gửi chút tin tức nào.

Tề Kiêu lại trở nên thấp thỏm bất an, sau khi suy đi nghĩ lại, hắn ta quyết định về nhà cầu cứu cha.

“Sao con lại dính đến tên công tử kia?”

Tề Đông Lâm đã suy nghĩ về vấn đề này mất mấy ngày nhưng vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân.

Mặc dù nhà họ Tề ở xa Hoàng Thành nhưng quan hệ giữa họ và nhà họ Lý vẫn khá tốt đẹp.

Hơn nữa, Tề Kiêu và Lý Trạch Vũ cũng không bằng vai phải lứa với nhau, chắc là không thể tranh giành nhân tình nhân ngãi được nhỉ?

“Cha, tên kia điên rồi thì phải, con chưa từng chọc đến hắn mà!”

“Chuyện đã tới nông nỗi này mà con còn định nói dối cha?”

Tề Đông Lâm trợn mắt nhìn chòng chọc vào hắn ta: “Con là con của cha, cha nghe tiếng rắm cũng biết con đang suy nghĩ gì!”

“Cha, con…”

Tề Kiêu muốn nói lại thôi.

“Còn không mau nói đi…”

“Cha, con sai rồi!”

Tề Kiêu hơn bốn mươi tuổi đầu nhưng vẫn cun cút đến bên Tề Đông Lâm như một đứa trẻ phạm lỗi, sau đó cúi đầu thì thầm và tai đối phương.

Dần dần, sắc mặt Tề Đông Lâm tối sầm lại.

Tề Kiêu nói xong cũng cúi mặt đứng sang một bên, thậm chí còn không dám thở mạnh.

“Thằng nghịch tử này!”

“Bốp!”

Tề Đông Lâm đứng lên vả một cú.

Tề Kiêu không dám tránh, bị bạt tai một phát đau điếng.

“Mày làm vậy thì cha còn mặt mũi đâu mà đến gặp ông Lý?”

Tề Đông Lâm giận điên mà không đánh thêm được.

“Cha, con thực sự sai rồi!”

Tề Kiêu chỉ có thể cầu xịn van vỉ liên mồm.

Bàn tay Tề Đông Lâm khựng lại giữa không trung, cuối cùng cũng không đánh nữa.

“Cha, con van xin cha đấy, cha bảo Kawasaki Ichiryu phái mấy tên ninja đến bảo vệ con đi, nếu không con nhất định sẽ gặp nguy mất. Tên nhãi kia quá mạnh…”

“Mày câm miệng đi!”

Tề Đông Lâm sẵng giọng quát lớn: “Chẳng lẽ mày không biết thân phận của Kawasaki Ichiryu nhạy cảm đến mức nào à? Nếu người khác biết chúng ta có dính líu với ông ta thì cả nhà họ Tề này muôn đời sẽ không ngóc đầu dậy được đâu!”

Nghe vậy, Tề Kiêu im thin thít.

“Haiz!”

Tề Đông Lâm thở dài một hơi, nói: “Chuẩn bị chút đi, đi Hoàng Thành với cha một chuyến.”

A?

Tề Kiêu sửng sốt: “Cha, cha định đưa con đến thỉnh tội với nhà họ Lý ư?”

“Chuyện đã tới nước này thì còn có thể làm thế nào nữa?”

Tề Đông Lâm nhíu mày, bảo: “Mong là ông Lý có thể nể mặt cha mà tha cho mày một lần!”

“Không được, cha, trăm triệu lần cũng đừng làm thế!”

Tề Kiêu sợ hãi.

Lý Thần Quân là con trai duy nhất của Lý Định Quất, cũng là cháu trai duy nhất của Lý Viễn Sơn. Chỉ dựa vào điểm này, nhà họ Lý tuyệt đối sẽ không tha cho hắn ta!

Nếu đến Hoàng Thành cùng cha, hắn ta chết là cái chắc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK